Vừa mới đến đội lý, Trình Gia Dũng nhận được một thông tin quan trọng, người đàn ông phát hiện hôm qua là người bị hại, thật sự là nhân chứng thứ 5 mà Trình Gia Dũng chưa kịp đến hỏi thăm,Triệu Chấn Hoa!
Bản báo cáo điều tra Tiểu Chu đưa cho khiến Trình Gia Dũng lâm vào trầm tư, tại sao trước đó một hôm Triệu Chấn Hoa bị giết cùng với Châu Vũ gặp mặt? Bọn họ là đã quen biết đã lâu sao?
“Đội trưởng Trình, theo em qua đây nói chuyện!”
Trình Gia Dũng bị âm thanh kêu gọi của Tiểu Chu kéo về hiện thực, giờ phút này Tiểu Chu xem ra so với anh vẫn hoảng hốt, cô kéo Trình Gia Dũng ra chỗ hàng lang không có người, căng thẳng nhỏ tiếng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Không phải trước đó cậu nhờ tôi điều tra về mấy người đó, làm sao một người lại trở thành người bị hại?”
Câu hỏi của Tiểu Chu, Trình Gia Dũng không có cách nào giải đáp!
Anh theo bản năng quay người nhìn ra phía sau một chút, việc lén lút điều tra bảy nhân chứng đó hiện tại không thể công khai, anh nhỏ tiếng dặn dò một câu: “Tiểu Chu, anh nhờ em điều tra mấy người đó, trước tiên không được đề cập với bất kỳ người nào.
Tiểu Chu giật mình, cô tìm kiếm ý tứ hàm xúc trên mặt của Trình Gia Dũng, cùng nhau cộng sự nhiều năm, Trình Gia Dũng làm việc thường hướng tới quang minh chính đại, ” lén lút ” vẫn là lần đầu tiên.
Các sự việc liên quan đến vụ án hình sự, Tiểu Chu do dự mười mấy giây, nhẹ nhàng gật đầu, xem như là miễn cưỡng đồng ý.
Trấn an Tiểu Chu, Trình Gia Dũng đem hồ sơ của Triệu Chấn Hoa lại cẩn thận tỉ mỉ xem lại 1 lượt.
Nguyên quán của Triệu Chấn Hoa là người ngoài tỉnh, đại khái ba năm trước anh ta một thân một mình chuyển vào thành phố, làm công nhân trong một nhà máy xí nghiệp quốc gia. Chuyển vào thành phố năm thứ 3, Triệu Chấn Hoa và vợ kết hôn, bảy năm trước người bạn già qua đời, hai người không có con cái, Triệu Chấn Hoa ở trong thành phố không có người thân, trước mắt là người già sống đơn độc.
Bối cảnh xã hội của Triệu Chấn Hoa rất đơn giản, Trình Gia Dũng không nhìn ra được bất cứ vấn đề gì, mấy năm nay ông ta từng bước có công việc, kết hôn, với người thường không có gì có khác biệt. Duy nhất kỳ lạ là vợ chồng hai người bọn họ kết hôn nhiều năm, thật không có lấy một mụn con cái, vài thập niên trước, một gia đình không có con cái, vẫn là một chuyện tương đối kỳ lạ.
Khi vụ án của Tiêu Viễn xảy ra, Triệu Chấn Hoa là khách hàng đầu tiên của chủ cửa hàng tiện lợi Thôi Nhiên.
Thôi Nhiên đã từng nói qua, ông ta và vị khách hàng lúc đó, nghe bên ngoài có tiếng ồn to và tiếng kêu gọi to, mới lao ra xem có chuyện gì xảy ra, vị khách hàng nói ông ấy nhìn thấy Tiêu Viễn mang theo súng tháo chạy khỏi hiện trường.
Càng nghĩ càng ngạc nhiên, Triệu Chấn Hoa là người đầu tiên phát hiện Tiêu Viễn mang súng hành hung? Nếu như Tiêu Viễn không phải là hung thủ, như vậy Triệu Chấn Hoa chính là quấy nhiễu các nhân chứng khác? Là ông ta đem tội danh người tình nghi đổ lên trên người Tiêu Viễn?
Thế nhưng lấy tư liệu đã có trước đây để xem, trong cuộc sống của Tiêu Viễn và Triệu Chấn Hoa không có giao lưu, ông ta không có lý do gì buộc tội Tiêu Viễn giết người?
Trình Gia Dũng trong đầu đột nhiên dần hiện ra Châu Vũ, theo lý Châu Vũ và Triệu Chấn Hoa cũng không nên có bất kỳ giao lưu nào mới đúng, nhưng bọn họ tại sao lại lén lút gặp mặt.
Châu Vũ và Triệu Chấn Hoa rõ ràng là quen biết, dễ dàng mắt thấy đến Triệu Chấn Hoa bị hại, Châu Vũ hoàn toàn biểu hiện lạnh nhạt như vậy, giống như đối mặt với một người xa lạ?
Trình Gia Dũng cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp, anh và Tiêu Tiêu vừa mới bắt đầu điều tra vụ án của bố cô ấy, chính là có nhân chứng không rõ nguyên nhân đã chết.
Châu Vũ dường như cố ý che giấu rất nhiều chuyện, một lần nữa điều tra vụ án của Tiêu Viễn, Châu Vũ cũng là người giúp đỡ.
Vừa muốn lật lại vụ án của Tiêu Viễn vừa cố ý che giấu, cách làm không logic này, khiến Trình Gia Dũng càng lúc càng đoán không ra, trong đầu của Châu Vũ rốt cuộc muốn làm cái gì???
“Đội trưởng Trình, có người đến nhận thi thể của Triệu Chấn Hoa!”
Mạch suy nghĩ của Trình Gia Dũng lại một lần nữa bị đứt đoạn, anh nhìn lên Trương Mộ Đồng ở phía trước, nghiêng đầu lên phía trước hỏi: “Triệu Chấn Hoa không phải không có người thân sao? Người đến nhận ông ta là ai?”
“Tự cô ta nói là đồng nghiệp cũ của Triệu Chấn Hoa, hàng xóm của ông ta nghe nói Triệu Chấn Hoa xảy ra chuyện mới tìm đến đây.”
“Không phải là quan hệ họ hàng thì không được đến nhận!”
Trương Mộ Đồng gật gật đầu, biểu thị chuẩn bị bảo người phụ nữ đó đi, nhưng bị Trình Gia Dũng ngăn cản: “Đợi đã, anh muốn gặp bà ta.”
Người phụ nữ đến nhận thi thể của Triệu Chấn Hoa tự xưng là Vương Phương, là đồng nghiệp ở nhà máy của Triệu Chấn Hoa khi còn sống, ở trong cùng một tổ ban, quan hệ vẫn luôn không tồi, sau khi nghỉ hưu cũng vẫn luôn duy trì liên lạc.
“Cô làm sao nhanh như vậy biết Triệu Chấn Hoa xảy ra chuyện?” Trình Gia Dũng hỏi.
“Chúng tôi mỗi ngày đều gửi tin nhắn duy trì liên lạc, hôm nay Chấn Hoa vẫn luôn không hồi đáp tin nhắn của tôi, tôi mới đến nhà ông ta xem xem, hàng xóm của ông ta nghe nói Chấn Hoa xảy ra chuyện. Vợ của Chấn Hoa mất nhiều năm, cũng không có con cái, sau khi vợ chết liền không có ai ở bên cạnh”.
Vương Phương nói xong thở dài vài cái, ánh mắt vẫn hơi đỏ, nhìn dáng vẻ vừa mới khóc lớn.
Giữa đồng nghiệp với nhau, quan hệ tốt đến một ngày không nhận được tin tức sẽ lập tức đến nhà, Trình Gia Dũng ngửi được một chút mùi không giống bình thường.
Anh hờ hững hỏi Vương Phương một câu: “Chồng của bà?”
Vương Phương không nghe ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói Trình Gia Dũng, nghĩ đều không nghĩ liền nhanh chóng đáp: “Hẳn là có nhà, ông ấy không biết tôi đến đó.
Con ngươi của Trương Mộ Đồng đảo mắt xoay vòng vài cái, mắt liếc nhìn Vương Phương vài cái, đại khái hiểu được ý nghĩa của Trình Gia Dũng, cậu cướp lấy lời nói, đem cái lời muốn hỏi của Trình Gia Dũng nói ra trước: “Bà Vương, nếu như chồng của bà biết bà đến đây, dẫn thi thể không có liên quan đến mình đem đi an táng, không phải sẽ không giúp đỡ sao?”
“Tôi không cho ông ấy biết!”
Vương Phương lời vừa ra khỏi miệng, lập tức phát giác không ổn, bà ta chột dạ cúi thấp đầu xuống, ánh mắt hướng ra bên ngoài, trong miệng than thở thốt ra một câu: “Lão Triệu không con không cái, tôi chỉ nhìn thấy ông ấy đáng thương.”
“Chuyện này là chuyện tốt! Không nên gạt chồng bà!” Trương Mộ Đồng kỳ quái nói ra một câu.
Vương Phương bị trêu chọc, có chút bị lâm vào thế bí, bà ấy cho Trương Mộ Đồng một ánh nhìn rõ như ban ngày, nếu không phải ở trong đồn cảnh sát, dì muốn chế nhạo Trương Mộ Đồng một phen, bà ấy không yếu thế hỏi ngược lại một câu: “Chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm.”
Trương Mộ Đồng từ bé đã được “nuông chiều”, nói chuyện chưa bao giờ bị chịu thiệt, cậu nghiêm khắc phản bác lại câu nói của Vương Phương: “Nếu như cái chết của Triệu Chấn Hoa và bà có liên quan, vậy chính là có liên quan đến chuyện của chúng tôi!”
Vương Phương không ngờ tới sẽ bị nghi ngờ, sợ hãi miệng mở thành hình chữ ” O”, giữ nguyên dáng vẻ rất lâu, mới nổi giận đùng đùng nhảy dựng lên, dùng ngón trỏ chỉ về phía Trương Mộ Đồng, nước mắt rưng rưng để thanh minh cho bản thân: “Cái chết của Chấn Hoa và tôi không có liên quan, cậu đừng có ngậm máu phun người!”
Cảm xúc của Vương Phương kích động, toàn thân tức giận phát run, ngay cả giọng nói cũng run lên, tần suất run rẩy như là lập tức muốn ngã quỵ.
Trình Gia Dũng cho Trương Mộ Đồng một ánh mắt, ra hiệu cậu không cần phải kích động Vương Phương, Trình Gia Dũng dìu Vương Phương lần nữa ngồi xuống ghế, an ủi bà ấy nói: “Dì Vương à, dì đừng căng thẳng, chúng cháu chỉ là theo thường lệ hỏi thôi.”
Vương Phương giống như là không nghe thấy lời giải thích của Trình Gia Dũng, bà ấy vẫn chưa hết sức kinh hãi, ánh mắt không tập trung nhìn về phái trước, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một mình: “Tôi chỉ là có lòng tốt, cái chết lão Triệu và tôi không liên quan, và tôi không liên quan ….”
Phản ứng quá khích của Vương Phương, khiến Trình Gia Dũng rất kinh ngạc, Trương Mộ Đồng chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không có định án nói bà ấy là hung thủ, như thế nào bị dọa sợ như vậy?
Vương Phương vẫn luôn không chịu kiểm soát sự run rẩy, Trình Gia Dũng tìm tới Tiểu Chu, khuyên bà ấy rất lâu, tâm tình bà ấy mới tính ổn định một chút.
Thừa dịp Tiểu Chu và Vương Phương nói chuyện, Trương Mộ Đồng nhỏ tiếng hỏi Trình Gia Dũng: “Dũng ca, anh xem có phải là khả nghi không? em chỉ nói một câu bà ấy đã sợ như thế?”
Làm việc nhiều năm, Trình Gia Dũng gặp qua đủ loại kẻ tình nghi bị đặt câu hỏi, thậm chí cũng có những kẻ nhát gan, nhưng đến mức độ “sụp đổ” của Vương Phương, Trình Gia Dũng vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Nghi ngờ của Trương Mộ Đồng cũng không phải không có lý, Vương Phương thật sự rất khả nghi!
Tiểu Chu hỏi Vương Phương khi phát hiện vụ án, bà đang ở đâu làm cái gì? Bà ấy cái gì cũng không đồng ý nói, chỉ là một mực chắc chắn bản thân cùng với cái chết của Triệu Chấn Hoa một chút quan hệ đều không có.
Bởi vì không có chứng cứ xác thực chứng minh phạm tội của Vương Phương, sau khi bà ấy làm ghi chép đơn giản, cho bà ấy trước tiên về nhà.
Vương Phương chân trước vừa đi, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Người phụ nữ này thật sự kỳ lạ, chủ động đến đồn cảnh sát nhận thi thể, hỏi đến cái gì cũng không nói, tôi đoán tuyệt đối trong lòng có quỷ, đến đây muốn hủy thi diệt tích*(毁尸灭迹: nghĩa là Tiêu hủy tử thi và tiêu hủy dấu vết, kiểu như loại bỏ bằng chứng)!” Cảnh sát lão luyện Lý Trung tự nhận là gặp qua nhiều loại vụ án kỳ lạ, trải qua vô số người, anh chỉ nhìn một cái là có thể nhìn xuyên thấu mục đích của Vương Phương.
“Vương Phương nếu như là hung thủ, không phải rõ ràng chủ động đưa lên tận cửa sao? Thực sự ngốc như vậy sao?” Vương Vũ không hiểu nổi kiểu hành vi của Vương Phương.
“Tiểu Vương, cậu đang có ít kinh nghiệm làm cảnh sát!” Lý Trung châm một điếu thuốc, tỏ vẻ mười phần truyền đạt kinh nghiệm phá án của bản thân nhiều năm nay.” Có một loại hung thủ chính là thích hiểm trung cầu thắng*(险中求胜: kiểu như nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất),cái gọi là dưới ngọn đèn tối, bọn họ cho rằng càng là nơi nguy hiểm thì càng an toàn. Bà ta chủ động đến nhận thi thể, vừa hay là muốn nói với chúng ta bà ta không phải là hung thủ, dựa theo tâm lý của người bình thường làm chuyện gian ác, hung thủ thật sự sẽ không lựa chọn chủ động dâng hiến cuộc đời mình, vừa đúng lúc cho bà ta lý do để làm sáng tỏ chính mình. Nhưng Mộ Đồng trái lại khẳng định nghi ngờ bà ta, âm mưu của bà ta không thực hiện được, tâm lý chịu đựng khả năng không mạnh, tự nhiên lớp ngụy trang không bị phá vỡ.”
Phân tích của Lý Trung khiến mọi người đều rất tán thành, lời của ông ấy cũng gián tiếp thức tỉnh Trình Gia Dũng, Châu Vũ không phải chính là loại hung thủ kiểu “hiềm trung cầu thắng”.
Buổi trưa ăn cơm xong, mọi người trong phòng làm việc đều lần lượt ở trong sân đi dạo bộ, giờ phút này ánh nắng vừa vặn. Rất thích hợp để tiêu hóa thức ăn.
Tiêu Tiêu sắp xếp xong tư liệu ở trong tay, vừa chuẩn bị cùng với đồng nghiệp đi ra ngoài, nhưng bị Châu Vũ nhất thời gọi tới văn phòng.
Tiêu Tiêu vừa đến văn phòng của Châu Vũ, anh ta thần thần bí bí đem cửa lớn đóng lại, âm thanh nói rất nhỏ, chỉ sợ người bên ngoài nghe được.
“Tiêu Tiêu, báo cáo vụ án của Triệu Chấn Hoa?”
“Báo cáo, buổi chiều cháu sẽ đưa đến đội cảnh sát”.
“Trước tiên đừng đưa cho bọn họ, chút nữa cầm đến văn phòng của chú, nhẹ nhàng thôi, đừng để bất kỳ người nào nhắc đến.”
“Tại sao ạ?”
Tiêu Tiêu nhíu mày, nhận thấy được Châu Vũ có chút khác thường, lại vụ án phổ thông, chú ấy chưa bao giờ can thiệp, tại sao chú ấy lại quan tâm đến những vụ án bình thường như vậy?
Châu Vũ không kỹ càng giải thích cho Tiêu Tiêu, chỉ cần đánh tiếng ứng phó rồi quay về.
Nhớ đến buổi tối hôm qua, Trình Gia Dũng từng nhìn thấy Châu Vũ đưa bà ta về, tâm tình kỳ lạ, giống như dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi?
Tiêu Tiêu bắt đầu nhạy cảm, Trình Gia Dũng không phải phát hiện ra bí mật của Châu Vũ chứ? Không nói cho cô biết?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]