So với buổi sáng,buổi tối có nhiều người trên xe bus hơn.Phải mất 12 điểm dừng để đến chỗ của mẹ tôi,Tử Mặc bây giờ muốn tìm một chỗ ngồi,nhưng tiếc là không có. Chiếc xe bus ọp ẹp suốt quãng đường,Tử Mặc lấy điện thoại ra và vuốt màn hình.Cậu nhấp vào Wechat của Nhược Giai,nhưng không gửi tin nhắn cho cô ấy mà mở vòng kết nối bạn bè ra để kiểm tra.
Cô ấy thậm chí còn đăng một vòng bạn bè vào lúc 9 giờ sáng,với một bức ảnh trong một phòng họp nào đó và cô gái nhỏ đăng một dòng chữ tràn ngập năng lượng:'Bắt đầu tập luyện.'
Tử Mặc hầu như không bao giờ thích các cô gái,cẩn thận nhấp vào các bức ảnh khác và khóe miệng anh cong lên sau đó cho cô một lượt thích.
Nhược Giai không siêng đăng bài trên Moments,đôi khi mỗi tháng một lần,hoặc hai và ba tháng chỉ một lần.Nội dung không giống như hầu hết các cô gái chụp ảnh đồ ăn trong nhà hàng,hay đăng các bài báo du lịch,ảnh tự sướng,v.v..chính tôi,món tráng miệng tự tay tôi làm,những chú chó nhỏ dễ thương ở nhà,nhưng trái cây dại hái từ ngôi làng không tên,những dài trắng nhỏ được bắt bằng cọc tre,những chú mèo gấu mặt xám trong bếp lò....
Cô ấy không có bất kì tài năng nào đặc biệt như Tử Mặc nhưng vòng tròn bạn bè của cô ấy đầy sức sống và đây là điều mà Tử Mặc thiếu.
Tử Mặc càng xem càng cảm thấy Nhược Giai thật thú vị,cô ấy thực sự lớn lên ở một thị trấn nhỏ sao?
Vừa xem đã thấy thú vj,một tin nhắn từ mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hang-xom-hom-nay-cung-rat-de-thuong/2909522/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.