Tạ Oánh Thảo ngồi xổm trong toilet lau nước mắt, cô không đợi Nghiêm Từ Mộc hát xong liền bỏ chạy, sợ không nhịn được khóc trước mặt mọi người. Chờ khóc xong, cô dùng nước lạnh rửa mặt, lại dùng nước lạnh rửa qua đôi mắt, ít nhất nhìn cũng không đỏ hơn bình thường. Cũng may cô không thích trang điểm, không cần lo lắng lớp make-up có trôi hay không.
Ổn định tâm trạng trong chốc lát, Tạ Oánh Thảo từ toilet đi ra ngoài, bị Nghiêm Từ Mộc đứng ở cửa doạ cho nhảy dựng lên.
"Cô ở trong đó quá lâu, tôi có chút lo lắng, lại đây tôi nhìn xem." Nghiêm Từ Mộc nhìn cô dò xét, thật ra khi hắn vừa thấy Tạ Oánh Thảo chạy ra khỏi cửa, đã bỏ micro xuống đi theo.
Tạ Oánh Thảo không thay đổi sắc mặt, ăn không nói có: "Bị đau bụng."
"Có cần đi mua thuốc cho cô không?"
"Không cần đâu."
May cho Tạ Oánh Thảo trong KTV ánh đèn lờ mờ, Nghiêm Từ Mộc nhìn không thấy đôi mắt đỏ bừng của cô. Cô như không có việc gì đi ở phía trước, Nghiêm Từ Mộc đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cô muốn nói lại thôi.
Hai người mỗi người mang tâm sự riêng trở lại phòng bao. Ăn uống xong đã tương đối muộn, hơn nữa còn đi ca hát, rất nhanh đã đến mười một giờ, có đồng nghiệp đã về sớm, còn có mấy người đang gào thét, người qua lại càng ngày càng ít. Ngày mai lão giám đốc còn có việc nên sau khi nói lời tạm biệt với mấy người phụ trách, cùng nhau rời đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hai-long-khi-lay-anh-khong/3332294/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.