Chương trước
Chương sau
Lúc ngồi lên xe, Hứa Kiêu Bạch nghẹn cười nghẹn đến có chút khó chịu, Hứa Tuấn Lân vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Muốn cười liền cười, không cần nhịn." Y từ trong gương chiếu hậu nhìn con trai bảo bối nhà mình, trên mặt có chút không nhịn được.

Hứa Kiêu Bạch phì cười một tiếng, vừa cười vừa dậm chân, đợi cậu cười đủ rồi mới bám ghế sau hỏi: "Ba, biểu tình vừa rồi của người là bị Vệ thúc kia Bá Vương ngạnh thượng cung sao?"

Mặt Hứa Tuấn Lân có chút phiếm hồng, từ trước đến giờ y luôn nhã nhặn hôm nay bỗng nhiên muốn đánh đứa nhỏ. Y hắng giọng nói: "Trẻ con như con sao lại học được những thứ lộn xộn này?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Con đã trưởng thành rồi, biết những thứ này không phải là bình thường sao?"

Từ khi cậu bước vào tuổi dậy thì, Hứa Tuấn Lân đã có ý thức dạy cậu một ít kiến thức về sinh lý người lớn. Bọn họ đều là thể chất nam tính dễ mang thai, nam nhân thể chất dễ mang thai ở trong nước mà nói so với gấu trúc còn quý hiếm hơn. Kiến thức về vệ sinh sinh lý đặc biệt quan trọng đối với họ.

Hứa Tuấn Lân là một phụ huynh rất cởi mở, y sẽ không hạn chế Tiểu Bạch yêu đương, cũng sẽ không hạn chế cậu sau khi trưởng thành có quan hệ tình dục, càng sẽ không bắt buộc hạn chế giới tính cậu thích. Nhưng nhất định phải làm tốt biện pháp tránh thai, dù sao y cũng không muốn để cho Tiểu Bạch bước đi theo vết xe đổ của mình.

Hứa Kiêu Bạch tò mò gãi đến ngứa ngáy, cậu nhiều lần hỏi: "Đồng chí Hứa, ba từ từ nói rõ đi, ba và Vệ Trạch An kia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đấy? Đừng hòng dụ con bằng những lời nói dối! Con đều thấy hết rồi, hắn đều muốn lột người ba kia kìa, có phải thích ba hay không?"

Đâu chỉ là thích.

Vệ Kiêu quả thực là một tên lưu manh vô lại, lúc trước vì theo đuổi y, có thể nói là dùng mọi thủ đoạn. Lúc ấy Hứa Tuấn Lân chính là trạng nguyên của thành phố H, vì y nên hắn mới lựa chọn ở lại thành phố H, thi đậu khoa tài chính của đại học H. Cũng may đại học H là trọng bản quốc gia, nếu không các thầy cô cũng sẽ bóp cổ tay tập thể.

Nghĩ đến chuyện hoang đường mình làm khi còn trẻ, Hứa Tuấn Lân chỉ cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh, đảo mắt đã mười tám năm trôi qua rồi.

Thấy ba vẫn không nói lời nào, Hứa Kiêu Bạch lại nói: "Đồng chí Hứa, ba yên tâm! Con không có bệnh hoàng tử, ham muốn độc chiếm cũng không mạnh. Năm nay ba mới 38 tuổi thôi. Tuổi còn trẻ, con làm sao có thể để cho ba cô độc đến già được cớ chứ? Tuy nói ba đã từng cưới mẹ con nhưng thể chất dễ mang thai của con chính là di truyền từ ba. Cho dù tìm một người đàn ông làm cha dượng cho con, con cũng sẽ không để ý. Hơn nữa, ba tuổi còn trẻ, không chừng còn có thể ba năm ôm hai đứa, sinh cho con thêm một em trai em gái gì đó."

Hứa Tuấn Lân cầm lấy giấy rút bên cạnh tay ném về phía ghế sau nói: "Không lớn không nhỏ! Đừng nói nhảm với ba nữa."

Hứa Tuấn Lân đầy tâm sự thở dài. Lúc trước Vệ Kiêu cũng không biết y là thể chất dễ mang thai, bởi vì trong cột giới tính chứng minh thư của y viết là nam. Toàn bộ thành phố H, người có thể chất dễ mang thai ít hơn mười người. Chỉ sợ Vệ Kiêu cũng không biết mình trúng giải độc đắc đi?

Hứa Kiêu Bạch cười gian suốt cả đường về, cậu cảm thấy tình tiết này còn rất huyền huyễn. Nếu Vệ Hồng biết chú hắn đang theo đuổi ba của mình, sẽ cảm thấy thế nào đây?

Ngày hôm sau Hứa Kiêu Bạch trở lại trường học tìm giáo viên thi ngay lập tức. Cậu phải tranh thủ thời gian ôn tập, cậu có quan hệ tốt với thầy cô, ngàn vạn lần đừng học lại đấy. Nếu như phải học lại, lúc ghi hình chương trình còn phải trở về thi, vậy cũng không vui đâu.

Cũng may Hứa Kiêu Bạch di truyền thể chất học bá của ba mình, trước khi thi một tuần ôm sách gặm mấy đêm cơ bản đều có thể thi qua.

Chính là tật xấu hạ đường huyết của cậu vẫn không tốt, phải mang theo kẹo mút.

Trong phòng tự học, Sở Vi cắn ống bút nói: "Phim mạng của cậu không đáng tin cậy thế sao? Còn thiếu người à? Nếu không tôi đến đó chơi với cậu đi?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Không thiếu, nhưng nếu cậu muốn chỗ làm việc của chúng tôi thì đi ngược lại. Loại người thiết lập tiểu nương pháo như cậu, ở chỗ chúng tôi sẽ xung đột mất."

Sở Vi liếc cậu một cái nói: "Nói ai tiểu nương pháo đấy? Người ta là tiểu công tử người gặp người yêu!"

Hứa Kiêu Bạch vô ích lật bài thi một mặt nói: "Tiểu công tử, không gấp gáp, mới năm nhất mà, ba cậu không phải nói sau khi tốt nghiệp cho cậu ba năm thời gian sao? Năm thứ ba bắt đầu, cộng lại năm năm, đủ để cậu giày vò."

Sở Vi nâng má trầm tư nói: "Cậu không hiểu, tôi không muốn cùng ba tôi mở nhà hàng! Ông ấy nói hoặc là trở về mở nhà hàng cho ông ấy, hoặc là mang về cho ông ấy một con rể tới cửa, nếu không miễn đàm phán."



Hứa Kiêu Bạch cười ra tiếng nói: "Vậy cậu trả lời sao?"

Sở Vi nói: "Tôi nói một người quá ít, nếu không tuyển cho ba một đội bóng đá? Không phải ba lúc nào cũng thích bóng đá sao? Khi không có việc gì còn có thể để cho bọn họ đá cho ba xem."

Hứa Kiêu Bạch:...

"Ha ha ha ha ha..." Sở Vi cũng chỉ là con một, phàm là có đứa con thứ hai, ba hắn chắc chắn sẽ phải trục xuất hắn ra khỏi nhà.

Đang lúc hai tiểu gay cười đến cành hoa run rẩy, bên ngoài có một nữ sinh hướng trong phòng học hô: "Hứa Kiêu Bạch, có người tìm."

Hứa Kiêu Bạch ngẩng đầu hỏi: "Ai vậy?"

Người nọ đang đứng ở cửa sau phòng học vẫy tay với cậu, Hứa Kiêu Bạch thiếu chút nữa dọa ra tật xấu, cậu lập tức đứng dậy nói với Sở Vi: "Tôi còn có việc, cậu làm bài thi trước đi, trở về tôi lại cùng cậu nói chuyện sau."

Sở Vi hỏi: "Ai tìm cậu đấy? Haiz, đại thúc này hình dáng có dáng vẻ coa tiền đấy?"

Hứa Kiêu Bạch nói: "Cút, người này là lương thực dự trữ của ba tôi đấy!"

Thu dọn xong cặp sách, Hứa Kiêu Bạch chạy đến cửa sau lớp học hỏi: "Vệ thúc thúc?"

Trên mặt Vệ Trạch An lộ ra ý cười nói: "Không sai! Nhóc còn nhớ ta sao?"

Hứa Kiêu Bạch nhu thuận gật đầu nói: "Vâng, Vệ thúc tìm cháu có việc gì sao?"

Lúc này Sở Vi đi ngang qua bên cạnh cậu, cố ý đụng vào bả vai cậu, cũng dùng sách vở chắn lại, làm động tác buồn nôn.

Hứa Kiêu Bạch này, bộ dạng văn nhã yên lặng, là bộ dáng chuẩn bé ngoan nhà hàng xóm. Bề ngoài của cậu cực kỳ giống Hứa Tuấn Lân, cực kỳ lừa gạt. Cho nên ở trước mặt trưởng bối, Hứa Kiêu Bạch đều đeo một cái mặt nạ bé con ngoan ngoãn, kiếm đủ mắt xanh và che chở của các trưởng bối. Bản lĩnh này, người bình thường hâm mộ không thôi.

Vệ Trạch An lắc chìa khóa xe trong tay nói: "Tan học chưa? Đi ăn tối với chú đi?"

Hứa Kiêu Bạch đáp một tiếng nói: "Cháu tự học."

Vệ Trạch An vui vẻ nói: "Vậy đi thôi?"

Hứa Kiêu Bạch đi theo Vệ Trạch An xuống lầu, lên xe mà hắn đậu bên cạnh sân thể dục.

Sau khi lên xe, Vệ Trạch An hỏi Hứa Kiêu Bạch: "Cháu muốn ăn gì? Không cần khách khí với thúc thúc, cứ như nhà mình là được."

Hứa Kiêu Bạch lòng nói, Vệ Trạch An được đấy! Biết muốn theo đuổi ba cậu trước tiên phải xử lý cậu con trai này trước đã. Vì vậy, cậu tiếp tục đóng vai em bé ngoan của mình nói: "Đều được mà thúc thúc, cháu không kén ăn."

Vệ Trạch An nhịn không được quay đầu lại nhìn cậu một cái nói: "Tính cách đứa nhỏ này của cháu thật đúng là giống ba mình như đúc, sao lại hiểu chuyện như vậy?" Nếu như thằng cháu ruột của hắn ở nhà không chút lo lắng kia của hắn không chịu thua kém, có một nửa nhu thuận của đứa nhỏ này thì người làm chú như hắn cũng không cần cả ngày tức giận nửa chết như vậy. Hai ngày nay vì chuyện nhét người vào đoàn làm phim, thiếu chút nữa lại tức giận với nó.

Nếu không phải bà nội nó che chở nó, nếu không phải đại ca đi sớm, nếu không phải mẹ nó quả phụ chỉ có một đứa con là nó, hắn thật sự muốn lấy roi quất nó.

Hứa Kiêu Bạch xấu hổ cười, cái gì cũng không nói, cứ như vậy kiếm đủ giá trị hảo cảm của trưởng bối.



Vệ Trạch An hỏi: "Hài tử, cháu muốn ăn gì? Lẩu có được không?"

Hứa Kiêu Bạch đáp: "Được ạ! Ba cháu thích ăn lẩu, cháu cũng vậy. Ba cháu thích ăn cay, cháu lại không thể ăn quá cay, ăn cay sẽ bị nóng trong người."

Vệ Trạch An yên lặng ghi nhớ, dẫn Hứa Kiêu Bạch đến một nhà hàng lẩu có phòng riêng chính thống.

Lẩu là một nồi lẩu chính thống, nhưng môi trường đắt hơn hàng trăm lần so với lẩu. Hai người được mời vào một nhã các cổ kính, người không biết còn tưởng rằng đây là tới ngâm thơ hội họp.

Hai tiểu tỷ tỷ mặc sườn xám đưa thực đơn cho Vệ Trạch An, Vệ Trạch An giúp Hứa Kiêu Bạch treo cặp sách, lại đưa thực đơn cho cậu.

Hứa Kiêu Bạch cũng không khách khí, cầm thực đơn gọi đầy đồ ăn mình thích ăn, lại gọi thêm trà thảo dược Vương Lão Cát.

Cậu biết mục đích của Vệ Trạch An tìm mình là gì, nhất định là lấy lòng mình để theo đuổi đồng chí Hứa. Hứa Kiêu Bạch còn rất ngoài ý muốn, không nghĩ tới đồng chí Hứa hơn ba mươi tuổi rồi còn có thể mai khai hai độ, câu được một kim cương vương lão ngũ.

Vệ Trạch An vừa ngồi xuống tìm một đề tài hỏi: "Bài tập về nhà thế nào rồi? Cháu có gặp khó khăn gì không?"

Hứa Kiêu Bạch trả lời một cách chán nản: "Cháu học năm nhất đại học, xem như còn sống được đi. Vệ thúc, sao chú lại giống như chú Lục vậy, vừa gặp mặt đã hỏi bài tập về nhà chứ?"

Vệ Trạch An vừa nghe đến chữ chú Lục, mi tâm liền nhíu lại hỏi: "Chú Lục nào?"

Hứa Kiêu Bạch trả lời một cách tự nhiên: "Là chú Lục Thành Nghiễm á. Lần cuối cùng chú ấy đến thăm nhà cháu cũng hỏi cháu những câu hỏi tương tự. Kỳ thật tiểu hài tử chúng cháu không thích nhất là bị trưởng hỏi học hành đâu." Nói xong Hứa Kiêu Bạch thè lưỡi, bộ dạng bé ngoan nghịch ngợm.

Vệ Trạch An dường như không nắm được trọng điểm, sau khi nghe Hứa Kiêu Bạch nói xong liền hỏi: "Ý cháu là Lục Thành Nghiễm kia, đã đến nhà cháu rồi sao?"

Hứa Kiêu Bạch rắc một chút tâm cơ nói: "Đúng vậy! Chú ấy là bạn cùng lớp cũ của ba cháu mà, à, là một cựu sinh viên. Ba còn nói chuyện với chú ấy đến rất muộn, nghe có vẻ như là một người bạn rất quen thuộc."

Lẩu mở ra và người phục vụ bắt đầu giúp họ thêm thức ăn vào trong. Hứa Kiêu Bạch gọi các món ăn đều nóng là chín, cậu bưng nước chấm đến bắt đầu ăn, vừa ăn vừa quan sát sắc mặt Vệ Trạch An.

Đồng chí Hứa đơn thuần thiện lương giống như một đóa hoa sen trắng lớn, cùng lão dầu mỡ như vậy yêu đương khẳng định sẽ bị hắn ăn đến ngay cả xương cũng không còn. Tiểu hồ ly vẫy đuôi lắc lắc lỗ tai, không cho hắn chút ý thức nguy cơ, chúng tôi chẳng nhẽ sẽ bị thiệt sao? Thân là con trai ruột của đồng chí Hứa, dù sao cũng phải che chở baba một chút.

Vệ Trạch An vừa giúp Hứa Kiêu Bạch gắp rau vừa nói: "Nếu lần sau Lục Thành Nghiễm lại đến nhà cháu liền đuổi hắn ta ra ngoài."

Hứa Kiêu Bạch ăn đến chóp mũi đổ mồ hôi, ngây ngốc hỏi: "Vì sao vậy?"

Vệ Trạch An nói: "Hắn muốn tán ba cháu."

Miệng Hứa Kiêu Bạch ngậm một hớp trà thảo dược thiếu chút nữa phun một ngụm lên mặt Vệ Trạch An. Cậu cứng rắn đem trà thảo dược nghẹn trở về, nghẹn đến ho khan. Thầm nghĩ chuyện này à thì, Vệ tổng ngài thật sự là hiểu lầm rồi, người Lục Thành Nghiễm muốn tán là cháu, không phải ba cháu đâu á.

Có điều là chuyện này không thể nói, cậu phải duy trì người hiểu chuyện, thiết lập hồn nhiên ngoan ngoãn của cậu không được sụp đổ, nếu không còn chơi với đám lão hồ ly này như thế nào được?

Hứa Kiêu Bạch tựa như hiểu lại không hiểu gật đầu, còn chưa đợi cậu nói cái gì, đã nghe Vệ Trạch An tiếp tục nói: "Haiz, Tiểu Bạch, cháu cảm thấy Vệ thúc thúc thế nào?"

Vệ đuôi sói rốt cục lộ ra cái đuôi lớn của hắn, trọng điểm đêm nay rốt cục cũng tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.