Người tới một thân màu đen lộ ra mái tóc dài màu vàng nhạt đến eo, ngọn tóc hơi xoăn, màu tóc tốt đến cực hạn. Một gương mặt đường nét hoàn mỹ, cằm thon gọn, ngũ quan lập thể, quý khí anh luân đặc tính lại lộ ra vài phần ưu nhã phương đông.
Bởi vì Tiểu Bạch từ nhỏ tiếp xúc với điện thoại, lúc chụp ảnh tự sướng cũng sẽ dùng phần mềm Meitu cho nên trong khuôn mẫu rập khuôn của Hứa Kiêu Bạch, cậu luôn cảm thấy một tấm ảnh đẹp không có nghĩa là mình đẹp.
Kim Trạch là người duy nhất cậu nhìn tận mắt và là người duy nhất trông đẹp hơn nhiều lần so với ảnh trên mạng. Vóc người ngũ quan hoàn mỹ không kém, bởi vì y ở ngay trước mắt nên càng thêm sinh động. Trọng điểm là người này tuy rằng để tóc dài nhưng bởi vì chiều cao 186 cùng với ngũ quan cùng thân hình cường tráng khiến cho y không chút ẻo lả, ngược lại có một loại mỹ cảm hoa lệ.
Hứa Kiêu Bạch cũng buồn bực, trên thế giới này sao lại có người đẹp như cơ vậy chứ? Quả nhiên con lai rất chiếm tiện nghi mà.
Vệ thúc cũng quái lạ, bạn trai cũ đẹp như vậy nói không cần thì không cần?
Kim Trạch nghe được cách xưng hô của Tiểu Bạch đối với mình liền ngẩn người, lập tức mỉm cười với cậu nói: "Xin chào tiểu mỹ nhân, rốt cục cũng đợi được nhóc rồi. Chuyến đi thế nào? Coi như thuận lợi đi?"
Nói xong Kim Trạch tiến lên ôm Hứa Kiêu Bạch, sau đó cẩn thận nhìn cậu từ trên xuống dưới, nói: "Nhóc so với tưởng tượng của ta còn đáng yêu hơn đấy."
Hứa Kiêu Bạch cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhạt nói: "Ngài cũng đẹp hơn cháu nghĩ đó!"
Kim Trạch có chút ngoài ý muốn nói: "Ồ? Vậy là nhóc đã thấy ảnh của tôi rồi sao?"
Hứa Kiêu Bạch gật đầu nói: "Thúc là bạn trai cũ của Vệ thúc... à không, là bạn trai cũ của cha dượng tôi sao?"
Kim Trạch bất ngờ nói: "Anh ấy nói với nhóc vậy sao?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Cũng không hẳn vậy, thúc ấy nói với ba tôi như vậy. Tôi đoán... Lúc ấy thúc ấy hẳn là cầm ảnh đẹp của thúc cùng ba tôi khoe khoang rằng mình có một người bạn trai cũ xinh đẹp như nào để ba tôi ghen. Kết quả..."
Nghe Hứa Kiêu Bạch nói như vậy, lòng hiếu kỳ của Kim Trạch bị cậu câu lên, hỏi: "Cha dượng của cậu nói với cậu như vậy sao?"
Trong lòng Kim Trạch bỗng nhiên có chút mất mát, đâu phải là bạn trai cũ, là y theo đuổi hắn nhiều năm, thật vất vả mới quyến rũ được hắn vào phòng, hắn cũng không phản đối một ít hành vi của y. Kết quả là...
Kết quả này không cần nói cũng được.
Thật ra y tình nguyện ED với Vệ Trạch An, bởi vì nếu là như vậy y cũng sẽ không canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy. Dù sao y bình thường ngày ngày một mình quen rồi, y cũng không ngại tiếp tục cuộc sống như vậy. Nhưng dựa vào cái gì hắn đối với một đại mỹ nhân như y liền không cứng nổi? Bạn trai cũ của hắn đẹp đến mức nào chứ?
Cho nên hôm nay Tiểu Bạch vừa tới Kim Trạch liền khẩn cấp muốn nhìn xem, cậu nhóc trong truyền thuyết này cùng người yêu cũ của hắn bộ dạng cực giống rốt cuộc là thần tiên phương nào.
Sau khi nhìn thấy Kim Trạch vẫn có chút không nghĩ ra. Tiểu Bạch rất đẹp mắt, rất sạch sẽ thuần túy, lại vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, còn sữa sữa manh manh. Nhưng những đặc điểm này chỉ thuộc về một thiếu niên mới trưởng thành. Cho nên từ trên người Tiểu Bạch y rất khó nhìn ra vì sao Vệ Trạch An lại nhớ mãi không quên người yêu cũ của mình như vậy.
Có điều là nhìn ngoại hình mà nói, y cảm thấy mình không thua. Nếu chiều cao là khuyết điểm, vậy y đúng thật là... quá cao.
Nhưng Hứa Kiêu Bạch lại không cảm thấy chiều cao này của y là khuyết điểm, ngược lại, dung mạo này của y cực xứng với chiều cao này, quả thực là đạo bạo.
Hứa Kiêu Bạch ngoan ngoãn đáp: "Vâng!"
"Vậy ba nhóc đã nói gì? Bị cha dượng nhóc đạt được ý đồ rồi sao?" Kim Trạch cười với Hứa Kiêu Bạch, cười đến nỗi cả người Tiểu Bạch đều hướng về phía trước.
Tại thời điểm này, cậu cảm thấy Kim Trạch là thần tượng của mình! Có một không hai!
Thần tượng vừa cười, Hứa Kiêu Bạch lập tức không hề giữ lại tiết tháo liền hỏi gì đáp đó nói: "Vậy cũng không có, ba tôi ngược lại lại trân quý ảnh của thúc liền đặt làm hình nền khóa màn hình điện thoại luôn. Mỗi ngày ôm điện thoại ngắm nhan sắc chú, sau đó tôi và ba đều trở thành fan hâm mộ của thúc luôn."
Kim Trạch: Cốt truyện phát triển có hơi ooc rồi đấy...
Chỉ nghĩ thôi đã biết Vệ Trạch An chắc chắn bị làm cho tức chết, quả nhiên kẻ ác ắt có kẻ ác trị. Người như Vệ Trạch An cũng cần một người trị được hắn. Nếu không, cuộc sống sẽ không thú vị gì sao. Đại khái y hiểu rõ tại sao Vệ Trạch An vẫn luôn nhớ mãi người yêu cũ của mình rồi.
Kim Trạch hỏi: "Đói chưa? Tôi dẫn nhóc đi ăn."
Lần đầu Hứa Kiêu Bạch gặp thần tượng, trong lòng đang nhiệt huyết sôi trào, đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Mà Lục Thành Nghiễm ở bên Hoa Quốc xa xôi lại bất luận gọi điện thoại cho Tiểu Bạch như thế nào cũng không có ai nghe máy, hắn có chút sốt ruột, lại không dám gọi điện thoại cho Hứa Tuấn Lân. Mình đột nhiên quan tâm Tiểu Bạch như vậy, y có thể nghi ngờ đi?
Ngày hôm qua sau khi Tiểu Bạch đi tâm tình kích động của hắn đến bây giờ vẫn chưa bình ổn lại.
Không, là từ sau khi Tiểu Bạch nói cho hắn biết tin cậu mang thai, Lục Thành Nghiễm dường như sống trong hư ảo.
Hắn sợ mình vừa tỉnh lại phát hiện hết thảy đều là một giấc mộng, vậy thì quá đáng tiếc.
Ngay cả một giấc mơ, hắn cũng hy vọng giấc mơ này sẽ lâu hơn một chút.
Nhưng Tiểu Bạch vẫn không nghe điện thoại khiến hắn cực kỳ lo lắng. Không còn cách nào khác, hắn đành phải gọi điện thoại cho người phụ trách dự án bên Nam Phi, bảo hắn đến khách sạn Tiểu Bạch ở xem một chút.
Đối phương vì Boss cũng tận tâm, vì thế dựa theo địa chỉ tới gõ cửa phòng Tiểu Bạch, lại không có ai trả lời.
Hắn thành thật báo cáo tình huống cho Lục Thành Nghiễm, trong lòng Lục Thành Nghiễm càng không yên. Tiểu Bạch không ở trong phòng sao? Em ấy đang ngủ?
Không đúng... Không phải là hạ đường huyết ngất xỉu rồi chứ? Tiểu Bạch vốn hay hạ đường huyết, cho nên cậu rất thích ngậm kẹo mút.
Lục Thành Nghiễm không dám nghĩ, càng nghĩ càng lo lắng, lập tức phân phó cấp dưới: "Cậu đi quầy lễ tân khách sạn nghĩ biện pháp để người ta mở cửa đi xem một chút, không được chậm trễ, hiện tại làm luôn đi."
Thuộc hạ cũng rất bất đắc dĩ, rốt cuộc là ai khiến đại Boss để ý như vậy?
Lăn qua lộn lại hơn hai mươi phút, nhân viên lễ tân rốt cục cũng mở phòng Hứa Kiêu Bạch ra, bên trong lại trống rỗng. Ngoài hành lý, còn có một cái điện thoại có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ. Không có người khác, tất cả đều là Lục Thành Nghiễm gọi tới.
Ngược lại có một tin nhắn, là Hứa Tuấn Lân gửi, hỏi cậu đã đến chưa, nếu đến rồi thì gọi lại cho y.
Nhân viên có chút vô ngữ, gọi điện thoại nói tình huống bên này một chút. Lục Thành Nghiễm cũng cảm thấy mình có chút lo lắng quá mức, Tiểu Bạch có thể chỉ là đi ra ngoài ăn cơm. Nhưng nhóc con này xuống máy bay vì sao không báo bình an cho hắn? Trước khi đi rõ ràng đã nói rồi mà...
Nghĩ tới đây Lục Thành Nghiễm lập tức giật mình, vì sao từ sau khi làm rõ quan hệ với Tiểu Bạch hắn càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng giống tiểu oán phụ cơ chứ?
Lục Thành Nghiễm hắng giọng nói: "Vậy cậu chú ý chặt chẽ tình huống của Tiểu Bạch một chút, nếu em ấy có chuyện gì liền báo tôi ngay lập tức."
Cấp dưới cũng bất đắc dĩ, khó khăn trả lời: "Nhưng mà... Nghe nói, bên cạnh Tiểu Hứa có sắp xếp hơn mười trợ lý rồi, căn bản... không cần đến tôi đi?"
Không biết là Vệ Trạch An sắp xếp hay là Kim Trạch sắp xếp. Nhưng Tiểu Bạch là đại sứ hình tượng toàn cầu, trọng lượng thật sự quá nặng, cho nên sắp xếp cơ bản vẫn phải có. Có điều là đi xong chuyến này, mười mấy trợ lý này sẽ giải tán tại chỗ.
Lúc này Tiểu Bạch đang ăn trưa ở chung cư Kim Trạch, cậu không ngờ Kim Trạch lại đưa cậu về nhà mình.
Có điều là khẩu vị nấu cơm của Kim Trạch hoàn toàn khác nhau với Hứa Tuấn Lân, y làm bữa ăn thuần phương Tây.
Một quả trứng chiên nấm Shuphre, một con cá tuyết bạc chiên nước ớt đỏ và một bít tết ớt đen. Cuối cùng vắt một ly nước cam, hai người liền một thìa một nĩa ngồi đối diện ăn cơm.
Hứa Kiêu Bạch ngồi trước quầy bar ngắn nhìn Kim Trạch nấu cơm nửa ngày, cảm giác đều là một loại hưởng thụ cực đẹp. Không nghĩ tới tài nấu nướng của Kim Trạch tốt như vậy, có thể là do cuộc sống độc lập lâu dài luyện được bản lĩnh này của y đi.
Đợi đến khi Kim Trạch bày toàn bộ bữa ăn đến trước mặt cậu, lại búng lên trán cậu, một trận hương thanh đạm xông vào mũi Hứa Kiêu Bạch mới ngồi thẳng như tỉnh mộng.
Haiz~ Cảnh đẹp ý vui mà.
Kim Trạch hỏi: "Nhóc nhìn cái gì vậy?"
Hứa Kiêu Bạch nhận lấy con dao hắn đưa lên nói: "Không có gì, cám ơn Kim thúc~"
Sau khi nghe được xưng hô này, Kim Trạch còn ngẩn người, lập tức ngồi đối diện Tiểu Bạch, vừa cắt bít tết vừa nói: "Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như vậy. Đột nhiên cảm thấy mình già, tôi cảm thấy tôi còn chưa trẻ sao lại già đi rồi?"
Hứa Kiêu Bạch nhìn Kim Trạch, sao cũng không tìm được dấu vết của năm tháng trên mặt y, thăm dò hỏi: "Nếu không... Tôi gọi là anh nhé?"
Kim Trạch khoát tay áo, biểu tình cực kỳ chán ghét nói: "Quên đi, tôi cũng không muốn nhỏ hơn Vệ Trạch An một bối phận. Nếu vậy, tôi phải gọi anh ta là chú sao? Nghe cứ là lạ."
Hứa Kiêu Bạch trong lòng cười điên cuồng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Kim Trạch, cậu không muốn biểu hiện ra bản tính của mình nhanh như vậy.
Vì vậy cậu vẫn đóng vai bé ngoan, nói: "Vậy sau này tôi sẽ gọi ngài là thúc thúc nha. Cảm ơn Kim thúc, bữa cơm thúc làm rất ngon."
Kim Trạch xua tay ra hiệu cho cậu không cần khách khí, còn hỏi: "Tôi rất tò mò, ba nhóc là kiểu người gì? Nhiều năm như vậy giờ tôi cũng biết vì sao mình thua rồi."
Hứa Kiêu Bạch suy nghĩ một chút nói: "Ba tôi... Kỳ thật chính là người bình thường thôi, bộ dạng bình thường nhìn đẹp mắt. Nhưng ba là người ấm áp nhất thế giới, Lục Thành Nghiễm nói bất luận ai ở chung với ba tôi một thời gian đều sẽ không hiểu sao không muốn tranh đoạt gì nữa, chỉ muốn ở bên cạnh ba bình yên sống qua ngày. Nhưng chỉ cần ba cần, lại nguyện ý vì ba vượt qua chông gai đao sơn hỏa hải."
Nói xong Hứa Kiêu Bạch nhún nhún vai nói: "Nhưng tôi không hiểu lắm, ba tôi chính là một người ba bình thường, không tốt như bọn họ hình dung. Cá nhân tôi nghĩ rằng có lẽ do các yếu tố tâm lý của họ gây ra. Một số người luôn quan tâm đến một người cụ thể."
Điểm này Kim Trạch ngược lại rất đồng ý, y chưa bao giờ cho rằng mình thua Hứa Tuấn Lân, chỉ là bởi vì mình vừa vặn không phải loại người có thể khiến Vệ Trạch An sinh ra hứng thú. Có thể là bởi vì dã tâm của mình bừng bừng, cũng không thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn đi.
"Đúng rồi." Hứa Kiêu Bạch hỏi: "Với điều kiện tốt như Kim thúc vì sao không tìm thêm một người nữa vậy? Bên cạnh ngài hẳn là không thiếu nam nhân ưu tú đi?"
Kim Trạch hưng trí thiếu sót lắc đầu nói: "Không thú vị, nhìn bọn họ liền không thể nổi lên hứng thú gì cả, còn không bằng tự mình 'làm' mình."
"Phụt... Khụ khụ khụ..."
Hứa Kiêu Bạch phun nước đầy đất, vừa ho vừa vỗ ngực vừa nhận lấy khăn giấy Kim Trạch đưa tới. Thiết lập hình tượng thần tượng trước mắt sụp đổ nhanh như vậy, một chút áp lực tâm lý cũng không có sao?
Kim Trạch vẻ mặt đồng tình nhìn về phía Tiểu Bạch nói: "Xem ra ba nhóc bảo vệ nhóc rất tốt, đơn thuần như vậy sao? Có vẻ như tôi phải điều chỉnh chế độ sống hòa hợp với nhóc rồi."
Hứa Kiêu Bạch vừa xua tay vừa nói: "Không không không không không phải, Kim thúc không cần đè nén bản tính của mình. Kỳ thật tự công tự thụ... Cũng là một loại tình thú."
Kim Trạch mím môi cười, đứng dậy nói: "Ăn no chưa? Tôi đưa nhóc về nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có buổi họp báo."
Hứa Kiêu Bạch gật đầu đi theo Kim Trạch về khách sạn. Nhưng rất thần kỳ, về sau hai người bọn họ ở chung lại cực kỳ tự nhiên không hề ngượng ngùng.
Trở lại khách sạn Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại ra, lại thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.
Hứa Kiêu Bạch trong lòng hốt hoảng, sao lại có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]