Ngân Xuyên có thức giấc một lần, anh tưởng giấc mộng kéo dài, mình đã ngủ một mạch tới sáng ngày hôm sau, ngoài cửa sổ là ánh dương sáng rực. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh mới biết đó không phải nắng mặt trời, cũng chẳng phải ánh trăng, mà là tuyết, tuyết bay rợp trời. Đèn đường chiếu sáng những bông tuyết trắng muốt, bầu trời ngoài cửa sổ trắng xóa, sáng rực.
Tuyết rơi rất dày, gió thổi ào ào, dây điện thoại nối trên tường đã bị gió thổi đứt đoạn, cố chấp gõ từng nhịp lên cửa sổ thủy tinh. Anh sợ tiếng động đáng ghét ấy sẽ đánh thức người trong lòng, bèn ôm cô chặt hơn, tay anh che kín tai cô, cô khó chịu giãy giụa nhưng vẫn tựa vào anh, những lọn tóc mềm mại chạm vào lồng ngực anh,hơi thở ấm áp phả ra. Cảm giác ấy khiến anh cảm thấy thân mật gần gũi hơn cả sự quấn quýt ban nãy. Cảnh Ninh đang say ngủ, hàng mi dài rợp bóng trên gò má trắng nõn, đôi môi đầy đặn hơi cong lên, cô tin tưởng anh, không hề đề phòng hay dè chừng, cô là cô bé mà anh luôn đem lòng yêu.
Nằm trên cùng một chiếc giường với cô, kề cận gắn bó, tay chân quấn quýt, đây là một cảm giác vô cùng lạ lẫm. Hệt như một giấc mộng. Dù nó có đang thật sự diễn ra, anh cũng không dằn lòng nổi mà lặng lẽ cắn vào môi hay ngón tay mình, để chắc chắn xem đây có là sự thật không.
Đúng là không phải mơ, cô đang ở bên anh.
Cơn bão tuyết khóa họ lại trong một tiết điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502839/quyen-2-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.