Mùng mười tháng Tám, Đồng Xuân Giang tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai tại tư gia, khách mời không có người trong bang hội, đa phần là bè bạn cũ giới kinh doanh đi cùng với gia quyến. Sáng sớm hôm ấy, mây nặng một màu khói giăng kín trời, tiết thu nay đã rõ mồn một. Ngân Xuyên gặp Cảnh Ninh trong đoàn khách khứa, lúc ấy cô đang ngồi cùng bà Đồng.
Gặp cô cũng không phải chuyện lạ, chỉ là mỗi lần thấy nhau, cô luôn tránh né ánh mắt anh trong một khoảnh khắc, như thể đang lẩn tránh một mối phiền muộn khổng lồ.
Đồng Xuân Giang cho dựng sân khấu kịch ngoài sân, để khách khứa ngồi uống trà xem kịch. Ngân Xuyên gửi Đồng Xuân Giang quà mừng, phong bao thì tạm giữ để lát giao cho bà Đồng. Nói chuyện với Đồng Xuân Giang được một lúc, anh tiến về phía Cảnh Ninh và bà Đồng.
Cảnh Ninh cười, nói: “Anh cả cũng tới rồi à, em còn chưa cảm ơn anh đã giúp Đức Anh một việc lớn, hôm nào anh về bọn em sẽ mời anh ăn cơm!”
Anh cũng cười, nhưng cặp mắt lạnh băng: “Nhắc tới chuyện này em cũng phải tự kiểm điểm đấy, làm mẹ rồi mà còn chưa mời anh được bữa nào.”
Bà Đồng nhạy cảm phát giác được sự xa lạ và gương gạo khó diễn tả thành lời giữa đôi “anh em” này, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đẩy cậu con trai Tiểu Hỉ ra chào Ngân Xuyên. Ngân Xuyên muốn đi, nhưng bàn chân lại như cắm rễ dưới đất, không sao nhúc nhích nổi. Cảnh Ninh đang bế con, lúc này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502836/quyen-2-chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.