Đã dùng xong cơm nhưng vẫn chẳng ai bàn tới chuyện làm ăn, đám người làm thì cặm cụi thu dọn. Ngân Xuyên đưa khách khứa đi tham quan từng tầng của căn biệt thự. Bên ngoài trông vào thì nghĩ đây là một dinh thự ba tầng, nào ngờ thực chất nó lại có đến bốn tầng, tầng hai và tầng ba xây cất rất vuông vức, rất thông thoáng và tràn ngập ánh sáng, được bố trí làm phòng ngủ. Thảm, ga trải giường và bàn ghế sạch sẽ không vương hạt bụi. Tầng ba có ban công, đối lập hẳn với vẻ nặng nề bên ngoài, lan can ban công rất tinh tế, được bao lấy bởi những bông hoa chạm đá, làm tôn lên bóng cây xanh rì và những đóa mộc lan đẹp không tỳ vết, nhìn từ cổng vòm trông nơi này hệt như một bức tranh màu nước. Nơi đây kín đáo, lành lạnh, bức tường ngoài dày dặn đã cản hết hơi nóng và tiếng ồn bên ngoài, ván ốp tường sẫm màu khiến phòng ốc càng thêm tĩnh mịch, tầng cành lá xanh ngát ló vào phòng ngó nghiêng, mọi người không nói chuyện nữa mà dần lặng đi.
Ngũ Tín Thần ngáp dài, ông chống cây gậy gỗ nho già ngồi xuống chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ tầng ba, cất giọng mệt mỏi: “Cháu Cảnh Sâm, bác có tuổi rồi, bác mượn căn phòng này ngủ trưa một giấc nhé.”
Ngân Xuyên vội bảo: “Cháu sơ suất quá, chắc các chú các bác đều mệt rồi ạ? Phòng ốc trong này mới được thu xếp lúc sáng sớm hôm nay, ga và đệm đều mới tinh, được chuẩn bị sẵn cho các chú các bác nghỉ trưa đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502789/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.