Phan Thịnh Đường có thói quen ngủ trưa xong sẽ uống trà bên ban công ngoài vườn hoa, Cảnh Sâm đã ngồi đây chờ ông từ sớm. Lúc Thịnh Đường tới, Cảnh Sâm đang cầm kéo chăm chú tỉa tót lại chậu bùm sụm nhỏ trên chiếc bàn vuông gỗ tử đàn, ánh mặt trời phản chiếu trên lưỡi kéo trông sắc lẹm, còn chàng trai cầm cây kéo trên tay lại dịu dàng tuấn tú, đặc biệt là cặp mắt trong veo của anh, khi nhìn nghiêng, đôi mắt ấy vừa trong vừa sâu như thủy tinh. Trà cụ đã chuẩn bị xong xuôi, đặt sẵn trên bàn, tờ báo sáng nay được là phẳng, đặt ngay ngắn nơi góc bàn, Phan Thịnh Đường dừng bước trong chốc lát rồi khẽ hắng giọng.
Nghe thấy tiếng, Cảnh Sâm buông kéo, quay người kính cẩn chào cha mình.
Thịnh Đường ngồi xuống, nhìn chậu cây nhỏ, ông mỉm cười nói: “Lần nào thấy nó cha cũng nhớ tới căn nhà cũ của chúng ta ở Lĩnh Nam. Con thì sao? A Sâm, con có muốn trở lại ngắm nó không?”
“Mùa hè dưới đó nóng ẩm, ở đây vẫn hay hơn, thời tiết và con người đều rõ ràng phân minh.”
“Ừ, cũng đúng.”
“Cha ngồi một lát nhé.” Cảnh Sâm rút chiếc khăn tay từ ngực ra, bọc gọn đám cành vụn trên bàn ném vào thùng rác, xong xuôi, anh vào nhà rửa tay rồi trở lại ngồi đối diện Phan Thịnh Đường, anh nhẹ nhàng xắn tay áo lên, vừa đun nước trên chiếc bếp gốm đun trà nhỏ vừa cười bảo, “Mấy hôm trước có người ở vườn trà Phúc Kiến ghé, đây là mẻ Phật Thủ Vĩnh Xuân mới nhất đấy ạ.”
Thịnh Đường gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502764/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.