Trong phòng yên tĩnh đến dọa người, ngoại trừ âm thanh hô hấp của bản thân thì cái gì cũng không nghe được. Tại cực hạn của yên tĩnh, thậm chí ngay cả âm thanh máu lưu động cũng có thể nghe thấy, cùng với trái tim nhảy lên, một chút lại một chút mà duy trì liên tục.
Hách Phúng chớp mắt, hít sâu một hơi.
Cậu không nhớ rõ mình ở trong căn phòng này đã bao lâu, là một phút đồng hồ, một giờ, hay là cả một buổi chiều?
Khái niệm thời gian trong này trở nên mơ hồ, cậu chỉ có thể thông qua nhịp tim của mình mới có thể cảm giác được thời gian lưu động. Mà trên màn hình, bóng dáng Lâm Thâm hư hư thực thực gần như không hề cử động, nếu không cảm giác được thân ảnh kia theo hô hấp mà thong thả phâp phồng, Hách Phúng đã hoài nghi rằng nằm ở nơi đó là một thi thể.
Từ sau khi kết thúc cuộc trò chuyện kia, Hách Dã không còn liên lạc với cậu, để lại cậu một mình trong căn phòng này cùng với yên tĩnh đáng sợ, nhìn Lâm Thâm gần như không nhúc nhích. Có nhiều lần, Hách Phúng nhìn chằm chằm màn hình hy vọng thân ảnh kia có thể chuyển động một chút, cho dù ngón tay hơi động một chút thôi cũng tốt! Như vậy ít nhất có thể làm cậu cảm giác được giờ phút này mình không ở một mình, ít nhất cậu không phải một người ở trong này đấu tranh chờ đợi.
Đáng sợ không phải chờ đợi, mà là ngươi không biết sau khi chờ đời sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà bất luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338484/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.