“Ăn, ăn…Ăn….” Hách Phúng đùng một tiếng đứng dậy, ngón tay run rẩy chỉ Lâm Thâm. “Anh….” Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên, bên ngoài cửa chưa đóng kín truyền đến thanh âm của người phục vụ. “Tiên sinh, đồ ăn ngài gọi đã đến.” Một câu này đánh tan không khí bắt đầu trở nên ái muội không rõ trong phòng, Hách Phúng bước nhanh ra, kéo cửa, thời điểm người phục vụ còn đang ngây người, đem xe thức ăn đẩy vào trong. “Ăn của anh đi” Cậu đem một chai nước ném cho Lâm Thâm, sau đó xoay người đối với tiểu ca còn đang ngẩn người nói:”Thật xin lỗi, đã làm phiền cậu, cảm ơn.” Tiện tay lấy một ít tiền boa kín đáo đưa cho tiểu ca phục vụ, Hách Phúng đóng cửa lại, đứng trước cửa một lúc lâu. Cậu cảm nhận được mồ hôi trong bàn tay toát ra, trên mặt cảm thấy một trận lửa nóng, thật vất vả chờ tâm tình hồi phục lại, cậu vừa mới xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy — — Lâm Thâm tên kia đang cầm một dĩa thức ăn, đầu cũng sắp vùi vào. Nhịn lại gân xanh nổi lên trên trán, Hách Phúng nắm tay thành quyền nhìn Lâm Thâm. “Anh vừa nói muốn ăn gì?” Cậu âm thầm nghiến tay, nghĩ thầm nếu Lâm Thâm còn cố ý nói mấy câu làm cho người ta hiểu lầm, cậu liền một quyền đánh tới, tuyệt đối không nể mặt, Hách Phúng cậu ai cũng có thể tùy tiện đùa giỡn sao? Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn cậu một cái, tiếp tục ăn cái dĩa trong tay. “Ăn cơm.” Cùng lúc đó, ở góc độ Hách Phúng không nhìn thấy, khóe môi anh nhấc lên độ cung sung sướng rất nhỏ, vành tai Hách Phúng ửng đỏ nhưng cậu không nhận ra. Câu nói kia đến tột cùng là nhất thời nói sai hay là Lâm Thâm cố ý? Hách Phúng tỉ mỉ quan sát dã nhân đang ăn cơm, nhìn đến lủng thêm mấy lỗ trên người anh cũng không nhìn ra manh mối gì, đành phải buông tha. “Tôi nói anh, chạy từ xa đến tìm tôi, tuy rằng tôi thực cảm động tình cảm của anh đối với nhân viên a.” Hách Phúng thở dài, ngồi xuống bên cạnh Lâm Thâm:”Chỉ là cho dù anh tới đây thì có thể giúp gì? Quy tắc ở đây và rừng Lục Hồ khác nhau hoàn toàn, anh chắc chắn không thể thích ứng.” “Khác nhau?” Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn cậu:”Có cái gì khác nhau sao?” “Anh….” Hách Phúng vừa muốn nói tiếp, lại đột nhiên ngẩn người. Ở trong rừng rậm, mãnh thú cắn nuốt sinh vật yếu hơn, cá lớn nuốt cá bé, tất cả đều căn cứ theo quy tắc mạnh yếu, mà ở thành phố này không phài giống với quy tắc kia sao? Chỉ là ở chỗ này ranh giới của mạnh yếu là quyền lực và tiền tài. “Nói tóm lại anh cho là đi tới nơi này mình vẫn là Đại sơn vương ở rừng Lục Hồ sao?” Hách Phúng trừng anh:”Đến chỗ này anh chỉ là tầng chót nhất, không để ý lúc nào bị người chỉnh chết cũng không biết, còn có thời gian lo lắng cho tôi?” Lâm Thâm nghĩ nghĩ, tự hỏi một lúc sau đó nói:”Tôi không chỉ vì em mà tới.” “A, cái gì?” “Đến nơi này, tôi có một việc muốn giải quyết, hơn nữa tôi….” Cũng rất muốn tự mình nhìn thấy em bình an, những lời này Lâm Thâm giấu trong lòng, không nói ra. Anh nói tiếp:”Tôi đã nghĩ kĩ, tất cả những chuyện xảy ra trong nửa năm này, còn có chuyện của em, đều không thoát được liên quan đến một người, tuy rằng không biết mục đích của hắn đến tột cùng là gì, nhưng tôi muốn cùng hắn kết thúc triệt để.” Anh nhìn hai mắt Hách Phúng, nói:”Với Hách Dã.” Nghe thấy những lời này, Hách Phúng cũng không biểu hiện dao động, xem ra cậu đã sớm rõ ràng, bao gồm cả chuyện của mình, một loạt chuyện này đều có công lao của Hách Dã. Có rất nhiều trùng hợp, cuối cùng tất cả điểm đáng ngờ đều tập trung trên người một người. Hách Dã, từ lúc mới bắt đầu trang web tự sát kia, về sau những người được hắn lần lượt phái tới đều cho thấy hắn nhắm vào Lâm Thâm và rừng Lục Hồ, mà bây giờ kéo luôn cả Hách Phúng xuống nước, Hách Phúng không chút nghi ngờ cậu dính vào vụ kiện giết người này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Hách Dã. Cậu nhìn thấy chấp nhất trong mắt Lâm Thâm, trong cặp mắt kia chỉ có chấp nhất, căn bản không nhìn thấy được từ bỏ. Hách Phúng bất đắc dĩ, thật sâu cảm thấy vô lực. “Chính là vì liên quan đến hắn tôi mới càng không hy vọng anh đến a, ngu ngốc…” Hách Phúng ngã về phía sau, cả người chôn trong tấm đệm mềm mại. Lâm Thâm buông chén dĩa, ngồi ở một bên nhìn, mái tóc mềm mại của Hách Phúng rũ xuống bên giường, anh không khỏi có một loại xúc động muốn vuốt ve. “Anh nên biết hắn là anh của tôi đi.” Lúc này, Hách Phúng nằm trên giường đột nhiên lên tiếng. “Ân.” “Như vậy anh có biết vì sao hai mươi mấy năm qua tôi đều không có gặp hắn?” Lâm Thâm không trả lời, anh đang đợi Hách Phúng tự mình nói ra. “Nhà của chúng tôi…..Nhắc tới nhà của chúng tôi, đại khái đầu óc đều không bình thường, rõ ràng là anh em, lại muốn tách ra nuôi, rõ ràng là người nhà lại một chút cũng không quan tâm lẫn nhau.” Giọng nói Hách Phúng chôn trong chăn, nghe có chút rầu rĩ. “Tôi không biết Hách Dã tên kia lớn lên như thế nào. Nhưng mà cuộc sống khi tôi còn nhỏ bây giờ nhớ lại cũng có thể đem người bức điên, bọn họ cho tới bây giờ cũng không có xem tôi là một đứa trẻ, chung quy vẫn bắt tôi tuân thủ một đống quy tắc. Nếu có trận đấu, cho dù cùng đứa trẻ khác thi gấp hạc giấy cũng tuyệt đối không cho phép thua. Thắng cũng không được khen ngợi, mà một khi thua sẽ bị mọi người chung quanh hoài nghi có phải vô dụng hay không, có phải phế vật không.” “Ha ha, đại khái chính là trưởng bối trong nhà rất xuất sắc làm áp lực cho hậu bối chúng tôi.” Hách Phúng đang cười, nhưng trong thanh âm một chút cũng không cảm nhận được vui vẻ. Lâm Thâm nhớ từng lúc ở dòng suối, Hách Dã cũng từng nói với anh. 【Bất luận làm cái gì cũng không được người khác tán thành, bất luận làm cái gì người khác cho rằng cậu thành công là đương nhiên, bọn họ nhìn đến căn bản không phải là cậu, mà là một công cụ hữu dụng. 】 Ở hoàn cảnh như vậy lớn lên, tính cách hai anh em này không vặn vẹo mới kỳ lạ. Lại nói, tính cách Hách Phúng đến tột cùng có vặn vẹo hay không? Lúc lực chú ý Lâm Thâm hơi lệch đi, Hách Phúng nói tiếp. “Cho nên anh phải biết, tại trong hoàn cành này đem hai đứa con trai tách ra nuôi nấng, cha mẹ nó tuyệt đối không có hảo tâm gì.” “Có ý gì?” “Anh còn không hiểu?” Hách Phúng từ trên giường ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thâm, đôi mắt kia mang theo một tia lạnh lẽo, nhìn Lâm Thâm sửng sốt:”Đem hai lão hổ nhốt trong hai nhà giam khác nhau, sau đó đến một lúc nào đó, để chúng nó quyết đấu với nhau, thẳng đến khi có một con xưng vương xưng bá.” “Mấy năm trước tôi mới cẩn thận nghĩ, chẳng qua khi đó Hách Dã nháo mất tích, cũng dần dần không ai nhắc tới chuyện này. Nhưng mà bây giờ hắn đã trở lại, còn lấy tôi khai đao, đây không phải tuyên chiến thì là cái gì?” Hách Phúng nói:”Hơn hết chỉ vì hiểu rõ hắn động tay, cho nên lần này người nhà sẽ không giúp tôi.” Án tử nguyên bản đã bị áp chế lại đột nhiên lật lại, rõ ràng có khả năng áp chế nhưng lại mặc kệ, để hai người tự đấu với nhau. “Bất luận tôi và hắn ai thắng, bọn họ đều vui vẻ.” Hách Phúng cười tự giễu:”Bởi vì bọn họ biết, người ưu tú nhất mới có thể tiếp tục tồn tại.” Quy tắc trong rừng rậm tàn nhẫn hơn bất kỳ quy tắc nào, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn. Lâm Thâm nhìn Hách Phúng như vậy, nhớ tới trước kia trên núi cậu gần như không có cái gì không làm được, mỗi một tài nghệ mới đều rất nhanh học được. Lúc ấy chỉ cảm thấy cậu thiên phú dị bẩm, nhưng bây giờ nghĩ lại, tại cái hoàn cảnh này lớn lên nếu Hách Phúng không làm được điều này thì chỉ sợ không có ngày hôm nay. Nghĩ vậy, trong lòng nổi lên một cỗ phẫn nộ. Không rõ là đối với Hách Dã hay là đối với người nhà của hai anh em này. “Nãy giờ nghe tôi nói nhiều như vậy, bây giờ anh cũng đã hiểu. Chuyện này căn bản không có người nào có thể nhúng tay vào, anh tới cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể bị liên lụy thôi.” Hách Phúng mãnh liệt xoay người ngồi dậy, gãi gãi đầu, không nhìn tới Lâm Thâm:”Hiểu được rồi thì trở về đi, trên núi không thể không có người thủ lâm.” “….” Tại sao không có động tĩnh gì hết vậy? Hách Phúng cảm thấy kỳ quái, đột nhiên cảm giác được một bàn tay đặt lên vai mình, cậu bị Lâm Thâm dùng sức xoay qua. “Tôi giúp em thắng.” Cái, cái gì? Hách Phúng bị đôi mắt Lâm Thâm cướp đi hô hấp, song mâu luôn trầm tĩnh lạnh nhạt kia, lúc này lại giống như đang thiêu đốt, như nhìn thấy ngọn lửa ẩn núp bên trong. “Tôi giúp em thắng Hách Dã, sau đó em cùng tôi trở về.” Vẻ mặt Lâm Thâm nghiêm túc, Hách Phúng bị nhìn như vậy đột nhiên cảm thấy một trận kích động. “Trở, trở về làm gì?” “Như em đã nói, trên núi không thể thiếu đi người thủ lâm. Cho nên em cũng không thể rời đi, hợp đồng của chúng ta còn chưa hết hạn.” Lúc bọn họ định ra thỏa thuận thuê nhân viên có ước định kỳ hạn sao? Bên này Hách Phúng còn đang suy nghĩ, Lâm Thâm đã yên lặng buông lỏng tay mình ra, đứng lên, bên trong túi áo tìm gì đó. Khi thấy Lâm Thâm lấy ra một viên đá nhỏ để trước mặt mình, Hách Phúng nghi hoặc. “Đây là cái gì?” “Một bí mật.” Lâm Thâm nói:”Chưa thể giải được.” Nói xong, anh đặt viên đá lên bàn, lấy tay xoay tròn, viên đá gần như trong suốt dưới ánh trời chiều phản chiếu ra màu sắc khác nhau, ánh sáng chiếu vào trên vách tường màu trắng, mộng ảo, mê ly. Còn có một chút không chân thật. Nó bị ma sát thành bóng loáng mượt mà, giống như đã từng bị nhiều người nắm trong tay âu yếm, xem như trân bảo. Mà người đã từng quý trọng nó kia, bây giờ đang ở đâu? Đã hóa thành làn khói bay lên hay đã biến mất trong biển người mênh mông? Ai sẽ biết? Ngoài cửa sổ, tịch dương lưu lại màu sắc cuối cùng, đau khổ giãy giụa không muốn ly khai. Mà ở một góc không ai để ý trong quảng trường, đột nhiên nhảy xuống một đạo nhân ảnh, che phủ bên trong làn khói. Lúc này, nhang trong lư hương đã cháy hết, chỉ để lại một luồng khói xanh nhẹ nhàng bay lên không trung. Người tới nhìn tàn nhang bị đào móc, đoán chừng bên trong đã bị lấy đi một thứ gì đó, đột nhiên khẽ cười. Hắn lộ ra tươi cười xinh đẹp, đôi mắt nheo lại, để lộ biểu cảm khiến người khác sợ hãi. “Trò hay bắt đầu.” ====================================================== Tui thấy Tiểu Phúng sinh ra trong cái gia đình như vậy đúng là đáng thương, đây căn bản đâu phải gia đình, Hách Dã cũng vậy. May mắn Tiểu Phúng còn chưa có vặn vẹo như Hách Dã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]