“Trời mưa rồi.”
Trên đầu cảm giác được một trận mát lạnh, lại ngẩng đầu lên nhìn thì bi giọt mưa nghịch ngợm tiến vào mắt, chỉ có thể cúi đầu liều mạng chớp chớp.
“Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa, đường xá lại khó đi.” Hách Phúng một bên oán giận, một bên trùm mũ áo lên đầu đem mặt mình che kín bên trong.
Lâm Thâm quay đầu lại nhìn cậu, chỉ thấy một nam nhân vóc dáng cao ráo rụt cổ lại giống như một đứa trẻ rúc đầu vào trong mũ trốn mưa. Vốn là hình ảnh nên cảm thấy buồn cười, anh lại thấy có vài phần đáng yêu. Tưởng tượng một nam nhân cao gầy bị mưa làm ướt, bộ dáng run rẩy, cho dù Lâm Thâm không biết trên đời còn có từ “Tương phản manh” thế nhưng vào giờ khắc này anh sâu sắc cảm nhận được điểm đó.
(tương phản manh/ 反差萌: ý chỉ có hai cái đối lập cùng tồn tại trên một thứ, trong trường hợp này nghĩa là Hách Phúng lớn mà dễ thương đáng yêu như đứa bé)
Nhưng mà cho dù trong đầu nghĩ như thế nào, thực tế anh chỉ đi lên phía trước vỗ thật mạnh vào Hách Phúng.
“Sát, đau quá.” Hách Phúng bị anh đánh một cái đến lảo đảo, nhìn Lâm Thâm cũng không quay đầu lại lướt qua mình, hướng trên núi đi.
“Anh đối xử với một nhân viên cần cù chịu khó như vậy sao? Rất không có lương tâm nha.”
“Đối với nhân viên, tôi không có nghĩa vụ phải đối xử ôn nhu.” Lâm Thâm không thèm quay đầu lại, nói:”Chỉ là quan hệ thuê làm mà thôi.”
“…” Hách Phúng nghe vậy chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338452/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.