Liễu Vận Vận hôn mê bất tỉnh, thương thế không rõ.
Người bên cạnh xảy ra chuyện như vậy, các sinh viên đều có chút hoảng loạn, việc ngoài ý muốn liên tục kéo đến đã vượt qua sức chịu đựng của bọn họ.
Bất luận là kinh hách khi lạc đường trong núi, hay là hiện tại liên lụy đến sinh tử một người, tất cả đều là gánh nặng bọn họ không thể chịu được.
Có thể nói, về mặt sinh lý và trí tuệ của nhóm sinh viên đã đạt tiêu chuẩn người trưởng thành, nhưng trong lòng bọn họ thì nơi nào vẫn còn là một đứa trẻ, bất luận là người nhà hay chính bọn họ, đều chưa hề hiểu được ý nghĩ chân chính để bọn họ trở thành người lớn.
Điểm đặc trưng của trẻ con chính là sẽ không phải chịu trách nhiệm, thời điểm xảy ra vấn đề cũng thường không nghĩ ra biện pháp giải quyết. Mà ngay cả lớp trưởng Dương Duệ vốn lý trí giờ đây cũng như con ruồi mất đầu, hết sức luống cuống.
Ngay lúc này người duy nhất giữ vững lý trí để vận dụng đại não suy nghĩ lại là một người bọn họ không hề ngờ đến.
“Các cậu chen chúc trong này có ích gì?”
Trong góc phòng, một người lạnh lùng trào phúng.
Có người nhìn sang, sau khi thấy rõ người nói chuyện là ai thì lập tức bất mãn nói:”Chu Dịch Quân, cậu có tư cách gì nói như vậy! Không phải cậu muốn chúng tôi trở thành trò hề sao, bây giờ đã thấy được, cậu vừa lòng chưa?”
Bị mọi người căm tức nhìn, Chu Dịch Quân không thèm để ý nhún vai.
“Lời cậu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338449/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.