Hiện tại Hách Phúng đã rất ít tức giận hơn so với lúc ban đầu.
Dùng theo cách nói của cậu thì tức giận chính là đặc quyền của người trẻ tuổi, nhưng cậu đã qua thời kì khí thịnh của tuổi trẻ rồi.
Nhưng mà thật sự không nghĩ đến, ở cái nơi thâm sơn dù đã rời xa chốn đô thị ồn ào như thế, cậu lại bị người khác chọc giận đến tình trạng này.
Hoàn toàn đã không còn lý trí. Giống như đại não chia thành hai phe, một bên lửa giận ngút trời, hận rằng không thể đem người trước mắt này khiến hắn tan xương nát thịt; bên còn lại tuy rằng còn chút lý trí, nhưng cũng không muốn ngăn cản gì bên kia.
Nói như vậy,bởi vì một mình Hách Phúng trước đến nay không có cách nào giải quyết cục diện tương tự do tình huống này sinh ra.
Cậu hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình, chỉ có thể mặc cho tức giận dâng lên.
Giống như hiện tại, mỗi một câu nói oán hận của Vương Hi đều như đâm vào tim cậu, khiến cậu chỉ ước gì giây kế tiếp con người tàn nhẫn này sẽ biến mất trên đời ngay lập tức.
Nếu nói nuôi con để dưỡng già, nuôi một đứa con trai còn như thế không bằng nuôi một con chó! Gã là thứ trời sinh lòng lang dạ thú, không, nói gã lòng lang dạ thú thật đúng là vũ nhục cái từ này.
Hách Phúng càng nghĩ càng căm giận, nhưng khí lực của cậu không được tính là kinh người, nên việc hai tay treo một đại nam nhân giữa không trung lâu như vậy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338444/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.