Thời gian Lâm Thâm trở về thậm chí so với Hách Phúng còn muốn trễ hơn.
Thời điểm anh trở về, Hách Phúng đã muốn làm tốt cơm tối mang lên bàn, cho nên anh một chút cũng không nhận thấy được cơm tối hôm nay có gì không đúng. Không bao giờ cho anh ăn bánh chưng, Hách Phúng thủ bánh giống như thủ vàng thế nhưng bữa nay lại chủ động lột một cái bánh chưng bỏ vào trong bát anh. Còn dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm anh như muốn nói: ăn đi ăn đi, nhanh ăn hết đi a!
Lâm Thâm dùng chiếc đũa cắm vào bên trong bánh chưng, giơ lên bên miệng cắn xuống———không có cắn.
Anh ngẩng đầu, liếc mát nhìn Hách Phúng, cặp mắt sáng quắc như vậy thật sự không cách nào không làm người khác chú ý.
Hách Phúng bật người nghiêng đầu sang một bên, một mặt lẩm bẩm lẩm bẩm, mặt kia giả như mình đang ngắm phong cảnh. Lâm Thâm thấy thế trong lòng buồn cười, hỏi:
“Đang nhìn gì đó, có ruồi muỗi sao?”
“Hừ, ở đây có nguyên con ruồi bọ lớn đang ngồi!” Hách Phúng làm bộ không để ý đến anh, tùng ngụm từng ngụm ăn cơm trong bát, đem miệng phồng to.
dong-vat-hoang-da-13
*Minh họa em nó (*´∇`*)
Lâm Thâm hảo tâm nhắc nhở:”Coi chừng sặc.”
“Ai sẽ như vậy —– khụ khụ khụ! Ngô, khụ khụ, hút——-!” Còn chưa nói xong nửa câu, Hách Phúng như bị nguyền rủa vậy, hạt cơm tiến vào khí quản gây sặc. Sặc đến cậu ho khan không ngừng, trong cổ họng nghẹn đến khó chịu, phổi nóng đến hoảng! Thậm chí mắt đã đỏ lên.
Bên cạnh có người hảo tâm đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338440/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.