Mưa to đột nhiên tạnh, giúp hai người tìm kiếm giảm bớt nhiều phiền toái.
Khi bọn họ đi vòng qua trượt xuống đống đất đá, đi đến chỗ Hách Phúng lần cuối cùng nhìn thấy bóng đen, lại chỉ nhìn thấy một bãi vết máu trên mặt đất, ngoài ra không còn gì khác.
“Biến mất vào không khí rồi?”
Hách Phúng nhìn xung quanh, chỉ có dấu chân hai người bọn họ kéo dài từ xa đến đây, dấu chân của bóng đen kia kết thúc ở đây, cũng không có hướng đi nơi khác. Có nghĩa là cái bóng đen kia sau khi đi đến nơi này giống như tiêu tán trong không khí, không thấy tăm hơi.
Lúc này đây sắc trời đã muốn tối đen toàn bộ, từng ngôi sao tô điểm thêm cho bầu trời đêm, thời gian rất nhanh đã đến tối.
Xa xa truyền đến không rõ âm thanh của dã thú rống lên cùng với tiếng kêu liên tục của bầy chim, quả thực làm cho người ta từ đáy lòng dâng lên một cỗ lạnh lẽo. Hách Phúng chà xát hai tay, nhìn bốn phía cảnh sắc hôn ám trong lòng liền có chút hoảng sợ.
“Này, không phải tên đó là … Quỷ chứ?”
Lâm Thâm đang ngồi xổm bên dưới dùng tay chạm vào vết máu dính trên mặt đất, nghe vậy thì ngẩng đầu lên lườm cậu một cái.
“Quỷ quái sẽ để lại máu, sẽ có dấu chân? Cậu vì sao luôn ở phương diện kia đoán mò?”
Hách Phúng cười pha trò:”Sức tưởng tượng phong phú cũng là sai sao?”
Lâm Thâm thản nhiên nói:”Tự hù dọa mình là việc làm ngu ngốc.”
Hách Phúng trong lòng yên lặng hộc máu, thầm mắng mình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338437/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.