Có đôi khi thời gian mang đi không chỉ có năm tháng, còn có rất nhiều thứ ta đánh mất trong lúc vô tình. “Sớm biết vậy đêm qua ăn hết cơm rồi.” Hách Phúng nhìn bé sâu đang bò qua bò lại trong nồi, thở dài:”Nếu ông trời nguyện ý cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định không để nồi cơm mình nấu uổng phí bay đi! Đáng tiếc, thời gian không thể quay ngược lại, thời gian qua thật nhanh, trong nháy mắt đã…” “Đi mau.” Lâm Thâm đứng ở cửa, không kiên nhẫn thúc giục:”Cậu còn ở trong này tiếp tục tự kỉ, tôi liền đem cậu đá ra. Vừa rồi là thằng nào không để yên đem tôi từ trên giường kéo xuống?” “Nè, tôi là đang đau lòng cho thức ăn a.” Hách Phúng buông cái nồi xuống, vội vàng đi ra cửa:”Núi này cái gì cũng tốt, nhưng khổ nỗi sâu nhiều quá.” “Đúng vậy, sâu ở dây rất nhiều.” Lâm Thâm nguýt cậu một cái:”Xuống núi, cậu không phải nói đã tìm được Mẫn Mẫn?” Hách Phúng hơi run lên. “Nói đến cái này, không biết là trùng hợp hay ý trời! Hôm qua tôi đăng bài treo thưởng, rất nhanh đã có người hồi đáp, anh nghĩ thử xem tìm được Mẫn Mẫn ở chỗ nào?” “Đăng bài treo thưởng?” Lâm Thâm sống trên núi mãi nên đối với từ ngữ này không thể lí giải được. Hách Phúng phất phất tay:”Sau này sẽ giải thích cho anh. Nói tóm lại, trên mạng kì nhân dị sĩ rất nhiều, anh chỉ cần hiểu như vậy là được.” “Vậy Mẫn Mẫn đến tột cùng ở đâu?” Hách Phúng cười bí hiểm:”Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, anh đoán!” Lâm Thâm thản nhiên liếc mắt nhìn cậu. “Là ở trên trấn, thôn trấn dưới chân núi.” “Tôi sát, làm sao anh biết? Tôi còn định cho anh đoán nhiều lần xong mới nói a, thật không có cảm giác thành tựu gì cả.” Lâm Thâm đi phía trước, đẩy hàng rào bằng cây ra. “Chỉ số thông minh, tôi đã nói qua rồi.” “…” Hách Phúng cảm thấy mình sống trên núi quá lâu, có hay không chỉ số thông minh đã bắt đầu có dấu hiệu thoái hóa? Nếu không phải vì cái gì mỗi lần cùng Lâm Thâm tranh luận cậu đều là người đuối lý? Khí trời mát mẻ mát, ít gió, hai người tại chân núi xuất phát, không đến một giờ liền tới trấn. Lúc bọn họ xuống núi vẫn còn sớm, thời điểm đến trên trấn còn chưa tới bảy giờ sáng, thời gian này người ra ngoài không nhiều, trừ bỏ một ít học sinh vội vã chạy đến lớp, trên đường có rất ít người đi lại. Hách Phúng đặc biệt chọn thời gian này là vì sợ đến trễ sẽ không gặp được Mẫn Mẫn. Ai biết rằng khi hai người đi đến số nhà mà người bình luận trong bài post đã chỉ, gõ cửa thật lâu lại không thấy ai đáp lại. “Ra ngoài rồi?” Đứng trên bậc thang, Hách Phúng đếm rêu xanh dưới chân:”Sớm như vậy?” “Trong nhà không có người.” Lâm Thâm nhìn vào cửa sắt rồi quay lại:”Chúng ta vẫn là tới chậm, nàng có lẽ từ tối qua đã không trở về hoặc sáng sớm đã ra ngoài.” “Ở trấn trên, buổi tối cũng không có cái gì giải trí, không có khả năng ban đêm sẽ không trở về. Nếu như sáng sớm …” Lâm Thâm suy nghĩ một chút:”Phía tây chân núi, công nhân nơi đó vào năm giờ sáng sẽ đổi ca.” “Công việc gì?” “Mỏ than đá.” Hách Phúng kinh hãi:”Mỏ than đá?! Nàng là một cô gái lại đến cái địa phương đó làm việc?” So với Hách Phúng còn đang kinh ngạc, Lâm Thâm đối với việc này đã tập thành thói quen:”Con trai hay con gái, vì sinh tồn trước mắt có cái gì khác nhau không? Không phải đều muốn có cơm ăn sao?” “Tôi nói nàng…Nàng qua ngày đều sống cực khổ như vậy ư?” Hách Phúng lắc đầu thở dài “Đường đường là một cô gái lại phải làm công việc nặng nhọc này.” “Làm việc ở mỏ than không nhất thiết là phải xuống khai quật.” “Cũng không tốt hơn được chút nào!” “Đây là sống bằng chính sức mình, con gái vì cái gì không thể sống bằng chính thực lực của mình?” “Tôi đây gọi là thương hoa tiếc ngọc, con gái đương nhiên phải được bảo bọc che chở.” Lâm Thâm kinh thường:”Cậu cái này là phân biệt đối xử.” “Lâm Thâm, anh — — “ Hách Phúng tức giận, không rõ Lâm Thâm vì sao từ ban đầu đã đâm chọt cậu, cho dù anh tâm tình không tốt cũng không thể lôi người vô tội vào a. “Lâm ca, Hách Phúng ca? Các anh tại sao ở đây?” Phía sau truyền đến tiếng kêu kinh ngạc, mới đánh gãy hai người ấu trĩ tranh cãi. Cả hai nhìn lại thì thấy Hàn Chí đang đứng phía sau bọn họ, cậu nhóc đeo ba lô, trong tay còn dẫn theo một bé gái trông nhỏ hơn nhóc mấy tuổi. “Ui, A Chí, đi học à?” Hách Phúng không quan tâm đến phản ứng của Lâm Thâm, đơn giản cùng Hàn Chí nói chuyện. “Trong tay là em gái nhóc?” “Không phải em gái tôi, là…” “Hai người đứng ở chỗ này làm cái gì!”Không đợi Hàn Chí nói xong, bé gái bên cạnh nhóc đã chống nạnh trưng ra khuôn mặt dữ tợn đề phòng nhìn hai người:”Tại sao mới sáng sớm đã đứng trước cửa nhà người khác?” Hách Phúng dở khóc dở cười, bé gái cảnh giác nhìn cậu như tên trộm, khiến cậu cảm thấy mình như bọn dụ dỗ buôn lậu trẻ em. “Cô bé, chúng tôi là tới tìm người.” “Tìm ai?” “Tìm người ở nơi này nha, cô bé nhanh chóng đến trường đi không có liên quan đến cô bé.” “Đương nhiên là có liên quan!” Cô gái nhỏ tiến lên một bước, đạp Hách Phúng đang đứng trước mặt, ngón tay nho nhỏ chỉ vào cách cửa sắt phía sau cậu nói:”Chỗ này là nhà của tôi, các người chắn trước cửa nhà tôi tìm người, có thể không liên quan đến tôi sao?!” Hách Phúng ngây người. Bé gái thanh sắc câu lệ nói:”Hai người các anh thành thật khai báo đến tột cùng đến đây làm cái gì! Không nói rõ ràng tôi liền gọi cảnh sát tống hai anh vào tù hết! Cho hai người mỗi ngày chỉ có thể ăn chuột thôi!” (thanh sắc câu lệ: thanh âm hung dữ) Hách Phúng thật sự là sợ ngây cả người, đầu năm nay trẻ con một đứa so với một đứa càng hung dữ, đúng là năm tháng thúc giục người ta già a. Lâm Thâm không biết từ khi nào đi tới, cúi đầu nhìn bé gái, nói:”Cô bé ở đây?” “Đúng vậy.” “Sống cùng với mụ mụ nhóc sao?” “Chỉ có tôi và mụ mụ! Các người rốt cục muốn cái gì?” Cô gái nhỏ phòng bị nhìn Lâm Thâm, đem Hàn Chí kéo đến phía sau mình:”Tiểu Chí ca ca chúng ta chạy mau! Hai người này là người xấu muốn lừa đem bán chúng ta, đừng để bọn họ bắt được.” “Mẫn Mẫn…” Hàn Chí cười khổ:”Không phải như em nghĩ đâu.” Lâm Thâm nghe thấy Hàn Chí xưng hô, lỗ tai giật giật:”Cô bé gọi là Mẫn Mẫn?” Anh đối với bé gái nói:”Du Tư Mẫn?” “Điều không phải! Là Lý Tư Mẫn!” Cô bé nói:”Vì sao anh biết tên tôi? Hai người đến tột cùng là ai?” Hách Phúng lúc này mới kịp phản ứng lại, mang theo vẻ mặt tươi cười, hòa ái dễ gần, tiến tới nói:”Chúng tôi là ai? Chúng tôi được ba ba cô bé nhờ đến tìm hai người, là tìm cô bé và mụ mụ a, Mẫn Mẫn.” Cậu vốn tưởng rằng vừa nói như thế, cô bé sẽ thả lỏng cảnh giác. Không ngờ rằng Lý Tư Mẫn trừng lớn hai mắt nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên thừa lúc Hách Phúng không đề phòng dùng sức đạp một cái thật mạnh, nháy mắt chạy xa. “Tôi mới không có ba ba! Tôi không có ba ba! Không có!” Chuyện thình lình xảy ra, cô bé chạy nhanh quá đột ngột, cả đám cũng kéo lại không kịp. “Tôi, nói cái gì sai sao?” Hách Phúng nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn bóng lưng cô bé chạy xa. Lâm Thâm như có điều suy nghĩ:”Cậu nói không sai, xem ra vấn đề là ở chỗ Du Gia.” “Là sao?” “Cậu nhìn thấy tình cảnh hai mẹ con họ cũng chưa hiểu sao?” Lâm Thâm nói:”Sinh hoạt khó khăn, lại một mình nuôi dưỡng con gái. Đối với một cô gái mà nói, đây là bao nhiêu gánh nặng. Nhưng Du Gia, tại mười năm trước đối với mẹ con họ không từ mà biệt.” Anh nhìn Hách Phúng, chậm rãi nói:”Chúng ta hiện tại nên lo lắng không phải Mẫn Mẫn khi biết Du Gia chết sẽ thương tâm quá độ mà là nên lo nàng có thể hay không một phen xông lên hủy thi diệt tích.” “…” Hách Phúng há miệng kinh ngạc, nói không ra lời. Sự việc khi nào lại thành ra như vậy? Cậu vốn trong đầu tưởng tượng ra đây là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm lại bị chia cách. Du Gia ở trên núi cô độc chết đi, Mẫn Mẫn vẫn luôn ôm hi vọng chờ đợi hắn. Thế nhưng hiện thực hình như Du Gia vứt bỏ vợ con, một mình bí mật tiêu sái rời đi, để lại Mẫn Mẫn đau khổ nuôi lớn đứa con của bọn họ. Rốt cục chuyện đã xảy ra chuyện gì? “Tôi không tin, Du Gia không phải loại người này.” Hách Phúng cổ họng khô rát, nuốt nước miếng một cái nói:”Hắn không phải người như thế.” “Chỉ nhìn thấy bộ xương của hắn, cậu hiểu rõ tính cách của hắn bao nhiêu?” Lâm Thâm không cho là đúng:”Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, chỉ cần đem tin tức Du Gia đã chết nói cho Mẫn Mẫn, sau này cùng chúng ta không quan hệ.” Ngữ khí của anh tựa hồ phá lệ lạnh lùng:”Chuyện của người khác, cậu đừng quan tâm nhiều.” Hách Phúng không còn gì để nói, trong lòng có vài phần mờ mịt phiền muộn. Chẳng lẽ Du Gia thật chính là một người nhát gan ích kỷ bỏ rơi vợ mình? Bởi vị sợ hãi áp lực cuộc sống, cho nên mới lựa chọn dùng cái chết để trốn tránh? “Hách Phúng…Ca.”Hàn Chí nãy giờ bị hai người xem nhẹ rốt cục mở miệng nói chuyện:”Các anh thật là do ba ba của Mẫn Mẫn nhờ đến tìm nàng sao?” Một đại Mẫn Mẫn, một tiểu Mẫn Mẫn. Nhớ tới cô gái nhỏ tính các quái gở kia, Hách Phúng cười khổ. “Nếu nói theo một góc độ nào đó, đích thật là các nàng giống như không quá hoan nghên chúng ta.” Hàn Chí cúi đầu không nói. “A Chí, nhóc có biết Mẫn Mẫn cùng mụ mụ nàng đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho chúng ta một ít không?” “Tôi, tôi biết không nhiều lắm, tôi chỉ nghe mẹ nói Mẫn Mẫn và mụ mụ nàng là mười năm trước dọn tới trấn trên. Vẫn luôn chỉ có hai mẹ con nàng sinh hoạt, còn lại thì không biết.” Mười năm trước, trùng khớp với thời gian Du Gia tử vong. “Thời điểm các nàng dọn đến chỉ có hai người sao?” Hách Phúng truy hỏi. Hàn Chí gật đầu:”Hình như là mẹ còn có nói bởi vì lúc đó mụ mụ Mẫn Mẫn một thân mang theo đứa nhỏ tới đây, tất cả mọi người đều nói nàng là nữ nhân không tốt. Một khoảng thời gian lâu không có ai nguyện ý cùng mẹ con nàng nói chuyện.” Một cô gái độc thân đem theo đứa bé còn quấn tã, một mình dọn đến thị trấn xa lạ sinh sống. Quả thật không có khả năng không làm cho người khác chú ý. Hách Phúng không cần động não cũng có thể biết Mẫn Mẫn lúc ấy phải chịu bao nhiêu áp lực. Cậu thở dài một cái, lần thứ hai cảm thán, Du Gia a Du Gia, anh đến tột cùng vì cái gì muốn chết? Chính là lúc này đây, ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]