Một khắc Lâm Thâm cùng thân ảnh kia dây dưa cùng một chỗ, Hách Phúng liền đuổi theo. Cậu chỉ kịp vươn tay, đầu ngón tay còn chưa đụng đến góc áo Lâm Thâm, liền thấy anh cùng bóng đen lao thẳng xuống vực.
Hách Phúng hô hấp cứng lại, chạy như bay hướng vách đá.
Cậu không biết vực này đến tột cùng cao bao nhiêu, thời điểm chạy đến vách đá, chỉ thấy thác nước cuồn cuộn đổ xuống, thật nhiều bọt nước văng lên, mà nếu người rơi xuống đây rất nhanh đã bị dòng nước xiết cuốn đi không thấy bóng dáng.
“Lâm Thâm!” Hách Phúng chỉ có thể không ngừng hô to:”Lâm Thâm, Lâm ——!”
“Kêu cái gì mà kêu?”
“Có rảnh ở đây mà kêu còn không bằng kéo tôi lên đi.”
Cái gì?
Hách Phúng hoài nghi mình bị ảo giác, nhưng khi nghe giọng nói lần thứ hai vang lên, cậu hướng vách đá nhìn lại, chỉ thấy Lâm Thâm một tay nắm chặt dây leo, giống như con khỉ treo lủng lẳng trên vách đá.
“…”
“Đưa tay đây.”
“Anh…” Thấy anh biến nguy thành an, Hách Phúng cả người vô lực:”Tôi tưởng rằng anh bị rơi xuống.” Vừa nói, cậu ở phụ cận tìm được cái dây leo vững chắc, quấn một vòng quanh ngươi, sau đó hướng Lâm Thâm vươn tay.
“Thực đáng tiếc, rơi xuống không phải là tôi.” Lâm Thâm nắm tay cậu, mượn lực Hách Phúng đem mình kéo lên.
“Nhưng mà, cái tên té xuống kia không quá tốt là được. Một hồi xuống xuống dưới vớt lên, có khi hắn bị phù thũng cũng nên.” Lâm Thâm xem như mọi chuyện không liên quan đến mình mà nói.
Lâm Thâm tuy rằng vượt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338425/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.