Một tia sét giáng xuống, toàn bộ căn phòng được chiếu sáng như ban ngày.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng người bên cửa sổ, ánh sáng kéo dài chiếc bóng, làm nó vặn vẹo in trên cửa sổ.
Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, thậm chí càng lúc càng dữ dội, âm thanh đập cửa trong cơn mưa làm cho người ta rợn tóc gáy.
Khâu Thước núp ra phía sau Hách Phúng, sợ hãi nhìn về phía cửa.
“Chú ơi, ai ở bên ngoài đập cửa thế?”
Nghe giọng nói như sắp khóc của thằng bé, Hách Phúng xoay người xoa đầu nó, rồi nhìn Lâm Thâm hỏi: “Đi xem chứ?”
Lâm Thâm từ chối cho ý kiến, đứng dậy đi về phía cửa.
“Đừng đi, biết đâu dã thú đến thì phải làm sao?” Khâu Thước hiển nhiên đã bị dọa muốn tè ra quần, nắm chặt quần áo Hách Phúng. Thằng nhóc này sợ đến khờ luôn rồi, dã thú sẽ gõ cửa sao?
Nhưng bây giờ Hách Phúng cũng không rảnh giải thích chuyện đơn giản như thế cho nó, chỉ nói: “Không sao, cho dù là dã thú cũng không phải là đối thủ của anh ta.” Cậu cúi đầu nhìn Khâu Thước: “Nhóc cho rằng dã thú và chú kia ai lợi hại hơn?”
Khâu Thước do dự một chút, ánh mắt di chuyển giữa Lâm Thâm và cửa, sau đó kiên định gật đầu, nó nghĩ sức công kích của Lâm Thâm nhất định vượt qua dã thú.
“Con tin chú ấy.”
“Sáng suốt.” Hách Phúng khen ngợi một chút, thầm nghĩ trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Lâm Thâm đã đi đến cửa, anh không hề do dự mở cửa ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338418/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.