Bởi vì thật sự không có cách nào giao ra kẹo cao su, cuối cùng Hách Phúng chỉ có thể đầu hàng, ăn ngay nói thật.
Nhưng ngoài ý muốn chính là sau khi Lâm Thâm biết chân tướng cũng không truy cứu cậu nữa, kẻ mà vừa nãy mới nói sẽ trừ hai đồng đối với chuyện cậu không lấy lại tiền lẻ thế mà lại không nói gì thêm.
“Chuyện đó… kỳ thật tôi mới đến, cũng không nên làm khó người ta đúng không?” Hách Phúng giải thích: “Huống hồ tạo quan hệ tốt với bà con láng giềng xung quanh cũng là một chuyện rất quan trọng.”
Đương nhiên, sau khi làm thân với người ta sẽ bắt tay tìm hiểu bí mật thầm kín của Lâm Thâm hoặc mấy cái khác, chứ có cậy miệng, anh ta cũng chả thèm nói một chữ.
Lâm Thâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hách Phúng mới dám thở phào một hơi.
“Cậu không cần giải thích với tôi.”
Lại nghe thấy Lâm Thâm nói tiếp: “Nếu như cậu đã quyết định, thì tổn thất cậu phải phụ trách. Về chuyện rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ gì, tôi không có hứng thú muốn biết.”
Hách Phúng nghẹn họng, một lúc lâu mới phun ra một câu.
“Rốt cuộc anh đã ở trên núi bao lâu vậy?”
Cách nói chuyện của Lâm Thâm hoàn toàn không thèm kiêng nể ai, một chút mặt mũi cũng không cho, nói trắng ra là lạnh lùng vô tình, có ai mà lại nói thẳng mặt với nhân viên mới mướn như vậy không? Cho dù trong lòng nghĩ vậy, tối thiểu khi nói ra cũng phải che dấu một chút chứ. Người bình thường cũng không ai phạm phải sai lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338415/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.