“Bẹp.”
Dưới chân hình như lại giẫm phải thứ gì đó, cái loại cảm giảm dính dính, sền sệt đó làm người ta không vui một chút nào.
Hách Phúng cúi đầu nhìn.
Thì ra là một bãi phân động vật, mà trên đó có một dấu chân cực kỳ quen thuộc, không hề nghi ngờ, chính là dấu chân của cậu.
Trong vòng một giờ, không biết là lần thứ mấy cậu đạp phải phân. Lúc đầu, cậu còn biến sắc rồi tìm đại một bãi cỏ khô chà xát đôi giày, nhưng lúc này, Hách Phúng chỉ bình tĩnh mà đi qua bãi phân này, không thèm quan tâm mà đi về phía trước.
Bây giờ cậu đã quen với loại chuyện này rồi, cho dù lát nữa có xuất hiện một bãi phân voi ma mút, cậu cũng không ngạc nhiên. Rừng rậm nguyên sơ như thế này, ngoại trừ thực vật, thứ nhiều nhất chính là phân động vật.
Chỉ có điều tại sao lại bảo cậu đến nơi hoang sơ hẻo lánh như vậy chứ, có phải lừa gạt không vậy? Mà không biết người kia có đưa nhầm địa chỉ cho cậu không, làm gì có công ty nào lại phỏng vấn ở cái nơi quái quỷ này chứ?
Hách Phúng nhớ lại khoảng nửa giờ trước, lúc cậu đứng ở chỗ đầu bìa rừng hỏi một bác nông dân đi ngang đó lối vào rừng, bác ấy nhìn cậu như thể: Trời ạ, cậu vào cái nơi toàn cây này làm gì vậy? Điều này khiến Hách Phúng có một loại cảm giác rằng mình đang bị bán.
Quản lý công ty lâm nghiệp Lục Hồ muốn tuyển một trợ lý dài hạn, đãi ngộ tốt, bao ăn ở, thử việc một tháng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-thi-dung-chet/1338411/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.