🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quá trình buồn chán lại tiếp tục, không có gì mới để kể thêm, vẫn là nạp năng lượng đầy cho bút, cầm phôi lên khắc vào, khắc xong thì dùng bút hút vào cất đi. Rồi lại tiếp tục mạch khác, cứ như vậy mà làm, trong vô thức hắn lại nhớ về chuyện cũ lúc 7,8 tuổi đi theo sư phụ học khắc mạch. Cây bút khi đó của hắn là sư phụ làm QMEuip8 cho, thô kệch không thôi, sao so được với cây bút này. Hồi đó sư phụ ngồi một bên, cầm tay chỉ hắn từng chút, lúc hắn tự khắc được rồi thì vẫn ngồi bên dò xét, thấy sai chút là quát tháo không thôi. Làm hắn ức chế vô cùng, cố mà khắc cho thật đạt, nhớ nhất là sư phụ lúc nào cũng pha sẵn ấm trà, thấy hắn hơi mệt là bảo uống đi rồi khắc tiếp, ngẫm lại, sư phụ vừa là cha, vừa là thầy của Vương Lang, thật mong lúc này lại được nghe giọng trách mắng đó.

Giật mình tỉnh lại, Vương Lang chợt nhận ra tay mình không cử động, nhưng mạch khắc vẫn tự hoàn thành.

Đúng rồi, việc chuyển hóa đá nguyên liệu thì mình không làm được, nhưng nếu chuyển hóa xong thì nó sẽ tồn tại dưới dạng năng lượng, mà năng lượng thì mình điều khiển được mà.

Nghĩ là làm, Vương Lang dùng năng lượng tinh thuần của mình điều khiển dòng năng lượng bay ra khỏi đầu bút,rồi nhập vào phôi để thành mạch khắc. Lúc đầu còn bỡ ngỡ, về sau thì nhuần nhuyễn hơn nhiều, tốc độ quả nhanh hơn khắc bằng tay, hứng trí, Vương Lang làm liên tục, số mạch khắc ra càng nhanh hơn. Sau đó hắn lại phát hiện ra. Đâu nhất thiết phải khắc vào phôi mới được, cho nó tự hiện ra rồi thu vào không phải nhanh hơn sao.

Mà cách này cũng có cái lợi nữa là, hình dáng mạch khắc Vương Lang đã sớm thuộc lòng, nghĩ sao thì ra vậy mạch khắc đều thống nhất giống nhau, không có tình trạng sơ xuất như khắc bằng tay, điều quan trọng là phải giữ được tập trung cao độ, tránh việc hình dạng mạch khắc hiện ra có sai xót, việc này thì hắn làm dễ thôi. Mười mấy năm uống Thanh Tâm trà không phải là vô ích.

Được một hồi Vương Lang lại không hài lòng với tốc độ hiện tại, điều khiển năng lượng bay ra từ đầu bút thật vẫn quá chậm, hắn tháo luôn phần loe ở đuôi bút ra. Chia làm hai phần, phần loe thì chuyển hóa đá nguyên liệu, phần đầu bút thì thu mạch khắc vào. Đã lỡ rồi thì làm tới cùng luôn, hắn cách không điều khiển đá nguyên liệu và hai phần bút luôn, dù sao nếu chỉ là tiêu hao năng lượng tinh thuần, thì Vương Lang cũng không qua tâm lắm, cực khổ chịu hành hạ rồi, phải xem 50 vòng sáng kiếm được làm ăn ra sao chứ. Quan trọng nhất vẫn là tinh thần tệ mà.

Vương Lang ngồi yên chống cằm, trước mặt thì đá nguyên liệu với hai phần bút bay qua bay lại không ngừng. Tốc độ của hắn hiện giờ có thể so với dây chuyền sản xuất hàng loạt. Thật ra cách này cũng không mới, đạt trình độ của Lý Khanh sư phụ hắn cũng làm được thôi. Nhưng phải xem Lý Khanh sư phụ hắn là ai, là một trong 7 vị đại sư cấp s của nhân loại, thậm chí đạt gần đến cấp tông sư, hiệu xuất điều khiển năng lượng tinh thuần là khỏi phải bàn. Nhưng bình thường Lý Khanh cũng không dám chơi liều như Vương Lang bây giờ, dùng năng lượng tinh thuần để làm ra mạch dẫn truyền cơ bản, lại liên tục thế này, suy kiệt năng lượng mà chết lúc nào không hay a. Lần gần đây nhất Lý Khanh làm thế này cũng là mấy chục năm trước, khi được truyền hình trực tiếp, không phải là Lý Khanh muốn thể hiện, chẳng qua đại sư cấp s là phải giữ gìn hình tượng như thế thôi, biết bao thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn mà.

Tiếc nuối nhìn đống đá nguyên liệu đã hết, mới qua ba ngày thôi mà, còn nhanh hơn lần trước. Vương Lang thu gom rồi đi tới quầy trả nhiệm vụ.

Nhìn nụ cười tươi rói của trung niên mập mạp chủ quầy,Vương Lang như bị sét đánh thẳng vào đầu, tất cả tế bào thần kinh đều hoạt động, trí thông minh tích tụ mười mấy năm đều kích phát cả ra. Đây chính là nụ cười của sư phụ khi sắp cho mình ăn thiệt thòi đây mà. Không được, thanh niên chất phát như mình không được quá cả tin, mập mạp này chắc không phải người tốt rồi.

__ Chậc chậc, chậc chậc, gần 200 ngàn mạch cơ à, theo cách cũ nhé, 150 ngàn cho nhiệm vụ, còn lại giảm 10% tổng cộng là...

__ Không.

Chặng đứng lời của chủ quầy mập mạp, Vương Lang nói tiếp:

__ Chỉ giao nhiệm vụ thôi, phần còn dư để đó ta mang về, vừa mới kiếm được mối mua bán tốt lắm, vốn dĩ ta có rất nhiều, định làm ăn lâu dài với chủ quầy đây, nhưng biết sao được, ta chỉ đại diện thôi. Chỗ nào được hơn thì phải theo thôi, đều là người làm ăn cả. Dù sao cũng cảm ơn huynh đài đây, đã chiếu cố thời gian qua.

Nghe Vương Lang vờ vịt, hai má chủ quầy rung của lên. Hắn sao không nghe ra ý của Vương Lang chứ. Tắt luôn nụ cười, bảo Vương Lang chờ một chút, hắn nhanh chóng móc máy truyền tin ra. Liên lạc với hơn chục người, giằng co hồi lâu, hắn vung tay đập bàn, nghĩa bất dung tình nói:

__ Một giá thôi, thêm 17% mỗi mạch, có bao nhiêu thu hết bấy nhiêu. Không giới hạn thời gian.

Sau đó hắn lại cười cười vẻ nịnh nọt nhìn rất tội nghiệp:

_ Ta nói huynh đài nghe nè, giá này là tốt nhất rồi đó, bao năm nay làm ở đây ta chưa thấy giá tốt hơn đâu, trong việc này ta đã xuất bao công sức rồi đó, mà thu lại cũng chẳng có chén cháo nào đâu, chút nước lã là đã tốt lắm rồi.

Kế tiếp hắn lại đanh mặt,dứt khoát chém tay:

_ Nếu không tin ta, thì huynh đài cứ cất bước ra đi, ta tuyệt không lôi kéo nửa đường. Coi như nhân duyên hai ta cắt đứt từ đây.

Cuối cùng thi dùng tay xoa xoa vần trán, che một mắt lại tội nghiệp nhìn Vương Lang. Kĩ năng diễn xuất phải nói là quá chuyên nghiệp rồi.

Giả vờ rờ cằm suy tư một chút, Vương Lang cũng đập bàn dứt khoát nói:

_ Được, tin huynh đài một lần nữa, lấy cho ta số lượng lớn đá nguyên liệu, chậm nhất 1 tuần sau giao hàng.

Cuối cùng mới dám thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại hiện ra trên khuôn mặt chủ quầy mập mạp, khó khăn lắm mới bắt được con cá lớn này, chưa gì đã để mất thì hắn cũng không cần ra đường lăng lộn nữa. Đúng là lần này tiền lợi tức hắn kiếm được ít đi nhiều, nhưng nếu so với số lượng đơn hàng ngày một tăng thế này thì cũng là khoản lớn. Bằng lương mấy năm làm công rồi. Chỉ buồn là cuối cùng cũng lọt vào cái động không đáy là lão bà hắn thôi, oan nghiệt mà.

Trừ hết chi phí hiện Vương Lang có hơn 200 ngàn tinh thần tệ. Đã gấp 20 lần số La Thần chuyển cho rồi. Nếu tên không lợi không làm đó mà biết chưa tới một ngày Vương Lang đã kiếm được nhiều như vậy chắc đặt Vương Lang lên bàn thờ mà thần tượng luôn quá.

Rủng rỉnh tiền trong tài khoản Vương Lang bước vào khu giao dịch xem thử có đồ tốt gì không.

Tới đây Vương Lang mới biết mình nghèo như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.