Tính toán thì lúc nào cũng tốt đẹp lắm, cứ mơ đi những điều tốt đẹp, lúc tỉnh là không có đâu.
Một người một cún lang thang trong vùng sinh tồn, lúc đầu Vương Lang còn hơn đề phòng, về sau thì cứ bon bon mà chạy, thậm chí còn cố tình gào thét, vậy mà không thấy một bóng tinh thú nào cả, loại chuột nhắt cũng không có, đừng nói là tinh thú phi hành hệ cấp cao. Thậm chí khi hắn tìm được một hang ổ của tinh thú, tổ vẫn còn, thức ăn vung vãi ra đó, rờ vào thì vẫn còn hơn ấm, vậy mà tinh thú biến đâu mất hết rồi.
Sao nghe nói vùng sinh tồn nguy hiểm lắm mà, mới lúc trước còn có cả bầy gào thét đuổi theo mình, giờ đi đâu hết. Không lẽ có sô diễn nào đó hay lắm lại không bán vé nên bọn chúng rủ nhau đi xem, vậy thì cũng chừa lại mấy con con ở nhà chứ, con nít biết gì đâu mà thưởng thức. Thật không có ai như Vương Lang, năng lượng thì không còn, vào vùng sinh tồn mà cứ mong gặp được tinh thú cấp cao.
Cái này thì phải nói về sự ám ảnh quá mức của tinh hổ vương dành cho Mỹ Mỹ. Tinh thú có thể xưng là vương thì phải hoàn toàn thành công quá trình thức tỉnh huyết mạch. Hổ vương cũng vậy, nhớ lần đó khi nhờ Mỹ Mỹ thức tỉnh thành công thì nó vui quá, mang đồ ăn ngon ra phè phỡn với thuộc hạ. Ngu một cái là nó không chịu về tới địa bàn rồi hãy ăn mừng, mới ra khỏi mỏ năng lượng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990367/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.