Trương Tạ Thiên ở nhà dưỡng bệnh được mấy năm, thì bệnh tình trở nặng, đích thân cao tầng của thế lực hai ông lớn tới, cũng không cứu chữa được, ba năm sau thì mất, người mất rồi thì phiên tòa luận tội cũng đành gác lại, một lần nữa tướng quân Trương Phá Thiên có mặt tại đám tang, cùng em trai bỏ xuống nắm đất cuối cùng.
May sao trong quảng thời gian ba năm đó, Trương Tạ Thiên thành hôn, cuối đời lại sinh được một đứa con, lịch sử lặp lại. Sinh nhật của Trương Mạn Mạn, cũng là ngày giỗ của thân phụ Trương Tạ Thiên. Khi nhận đứa bé còn đỏ hỏn, nước ối còn chưa lau khô từ tay đệ đệ Trương Diệt Vân, đại tướng Trương Phá Thiên người đồng da sắt, máu là dung nham, chảy ra một giọt nước mắt, còn nóng hơn mặt trời. Cái tên Trương Mạn Mạn là do ông đặt, lấy chữ Mạn từ tên bà nội của cô, Tạ Phi Mạn. Hai chữ Mạn xếp gần nhau, nghĩa là mãi mãi, tâm ý của ông có không ít người hiểu được, mà rõ nhất không ai khác chính là gia gia ruột của nàng, đệ đệ ruột của ông, Trương Diệt Vân.
Nếu thật có người lấy Trương Mạn Mạn để uy hiếp hai huy đệ đứng đầu Trương gia, hay là cả Trương gia. Hoặc là người đó làm đúng, hoặc người đó đã phạm sai lầm lớn nhất trong đời. Dù thế nào, cũng đều không tốt cho phong vân của địa cầu.
+ Việc hung thủ sẵn sàng lấy Thần Ảnh làm cái giá để khuấy động hiềm nghi của hai gia tộc. Càng khiến mức độ nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990293/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.