Nha Trang thành có ba truyền kỳ, là do người nào đó rãnh rỗi đem ra bàn luận, người khác thấy đúng rồi bàn tán,không trúng không trật, xôn xao một hồi rồi bỏ ngỏ, kẻ nhớ người không, kẻ nhớ lâu lâu lại lôi ra, người không nhớ rồi lại quên. Cứ vậy mà thành truyền kỳ.
Nửa đêm ở Nha Trang thành.
Cổng phía nam.
Đội vệ binh tràng thịt trân châu gà gật nằm xếp hàng trên dãy ghế bố, tiếng gáy làm cổng thành rung rung, phát ra tiếng cọt kẹt. Đây là quân kỉ, là đồng bộ đồng lòng, cùng trực, cùng vây, cùng ăn cùng ngủ, cùng chia chác, kéo nhau đi nhậu thì cùng đóng cửa thành.
Gần cổng thành có một quán trà, chủ quán do ế ẩm đã bỏ đi đã lâu, bàn ghế không thèm dọn. Đêm nay có hai người ngồi đó để uống trà.
_ Ta thấy Hạc tử ngươi sống rất tốt?
_ Đúng vậy, là rất tốt, lão đại nhìn xem, ta có chỗ nào để gọi là Hạc nữa không, rất tốt, chính là sống rất tốt.
Vệ trưởng An Tất vừa nói vừa cười, ung dung rót thêm hai chén trà nữa, mắt nhìn vầng trăng tròn đang treo trên nóc của cổng thành.
An Tất là tên thật của vệ trưởng ông, nhưng ông chỉ mới nghe người ta gọi thế trong hai mươi năm gần đây.
Trước đây, Huynh đệ gọi ông là Hạc tử, người khác thì gọi là Hạc giáo đầu. Lúc đó ông vừa thấp vừa nhỏ con, lại có cơ sở gia phái là Hạc quyền. Chữ Hạc trở thành tên của ông, lưu cả trong các ghi chép.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990281/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.