Năm xưa chàng là tinh tú, khi có chàng bốn phương ngập tràn tiếng ngợi ca, chàng là người hữu tình nhưng lại buộc mình phải vô tình, bởi vì người đàn ông, có lý tưởng buộc phải hoàn thành cũng như rất nhiều cái giá phải trả. Lưng người đàn ông phải thẳng, muốn vậy thì phải cố gắng thật nhiều.
Nàng không nổi bật. Nàng như đóa hoa đồng nội mọc lẻ loi trên sườn đồi đón gió, dù tả tơi nhưng không bao giờ cho phép mình gục ngã. Nàng thiếu thốn tình cảm cảm gia đình từ khi còn ấu thơ, và luôn cố để bù đắp thật tốt cho những đứa em nhỏ của mình. Nàng muốn chúng nhận được nhiều hơn những gì nàng đã từng có. Như trong những bài hát về người chị, nàng đã giành lấy về mình thật nhiều điều thua thiệt, cùng những giấc mơ chôn giấu.
Hai người học ở hai học viện, cổng cách một con đường nhưng có vách tường cũ vẫn đang là chung.
Chàng hay tới đó, dựa lưng vào vách tường hoen ố, tránh xa tiếng hò reo và lắng nghe sự đau nhức trong từng thớ thịt của mình. Mỗi bước chân chàng đạt được, đều đổi bằng máu, mồ hôi, và ít lần, nước mắt.
Nàng biết về chàng, như tất cả mọi người đều biết về chàng. Một lần nàng vô tình gặp chàng tại nơi đó, một lần, rồi nhiều lần, vô tình thành hữu tình. Vách tường cũ là chứng nhân cho hai người.
Rất nhiều điều tuyệt vời để nói về họ, nó đẹp hơn bất kỳ cuốn tiểu thuyết ngôn tình ăn khách nào.
Chỉ là.
Chưa từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990188/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.