Vương Lang nằm im re, hình như bị hôn mê bất tỉnh.
_ Tạ huynh, Ngọc Tuyết trà của huynh quả danh bất hư truyền, đúng là chí bảo trong trà.
_ Không dám, không dám. La huynh quá lời rồi, ai mà không biết đồ tốt trong thiên hạ, có mấy thứ mà La huynh không có chứ, đừng làm Tạ mỗ xấu hổ. Mà nghe nói dạo này bên chỗ huynh, có người tìm được thượng nguồn của ôn tuyền suối, nước đó mà pha trà, là cực phẩm đó.
_ Tạ huynh an tâm, lập tức sẽ có người mang ôn tuyền thượng nguồn qua đây, dùng nó pha Ngọc Tuyết, đúng là tuyệt phối.
_ Tâm ý này ta xin lĩnh, may sao ngoài vườn có mấy đóa kì lan đương nở, để ta chuẩn bị bàn tiệc, ta với huynh vừa trò chuyện vừa thưởng hoa.
Vương Lang ho sặc sụa, ọe ọe mấy tiếng, hình như trong cổ họng có máu.
_ Tạ huynh, lần này huynh khang phục, công lực lại thăng tiến mảng lớn, là chuyện mừng của toàn bộ sinh tồn giả trong thiên hạ. La mỗ xin được phép mượn hoa cúng phật, phát thiệp anh hùng, tổ chức lễ chúc mừng Tạ huynh.
_ Không, xin ngươi đừng quá khoa trương, chỉ là chút chuyện nhỏ của ta, đừng làm phiền mọi người, cứ ghi trong thiệp tiệc bảy ngày bảy đêm là được.
_ Tấm lòng của huynh thật khiến người người ngưỡng mộ, ta chắc chắn sẽ nói rõ với mọi người, lần này gặp được đại phúc, chính hoàn toàn là nhờ huynh không ngừng cố gắng tu luyện, lại ngày thường hành thiện tích đức, là ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990155/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.