Có hai giọng nói lần lượt vang lên, một dữ tợn một nhẹ nhàng, một hỏi một trả lời, cả hai đều ra tạo ra những biến đổi trực tiếp trên cơ thể Vương Lang.
_ Ta hỏi ngươi: ăn là gì.
Giọng nói này làm máu Vương Lang như sôi lên, cơ thể nứt toác.
_ Là ăn thôi, hắn đang ăn đó, ngươi không thấy sao.
Giọng nói này trầm tĩnh nhẹ nhàng, như nước tạt vào than hồng, khiến Vương Lang toàn thân dịu lại.
Tiếp theo vị lão nhi tóc búi thước rưỡi bên cạnh nhẹ nhàng nói với hắn: Ăn tiếp đi.
Thế là Vương Lang đút muỗng canh vào miệng, nuốt xong nhai thêm cọng rau xào, hắn lại no căng.
Quá trình cứ như vậy. Ăn, no, căng lên, xẹp xuống, ăn tiếp.
_ Ta hỏi ngươi ăn để làm gì?
_ Ăn để sống.
" Ăn tiếp đi."
_ Vậy là ăn để sống, hay sống để ăn.
_ Đừng ép hắn chọn, ngay lúc này hắn chưa thể đâu. Con đường đang đi hắn còn mờ mịt, thậm chí đang ở đâu hắn còn không biết, ép buộc chỉ làm hại hắn mà thôi.
" Ăn tiếp đi ".
_ Hắn phải chọn, phải thấy, ngươi còn bao nhiêu thời gian nữa để mà chờ hắn chứ. Ngươi có muốn chờ thì cũng không chờ được.
Giọng nhẹ nhàng kia thở dài, lần này là nói trực tiếp với Vương Lang:
_ Ta hỏi ngươi, thứ gì trên đời này là không thể ăn được?
_ Những thứ dơ bẩn không thể ăn, những thứ không ăn được thì không thể ăn. _ Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-khach/1990108/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.