Buổi tối Hứa Huy vừa tắm rửa xong đang nằm trên giường liền nhận được cuộc gọi của Liêu Thắng Anh.
“Thế nào, kế hoạch theo đuổi người đẹp đến đâu rồi?”
Hứa Huy xoa xoa tóc, không hứng thú: “Không được tốt lắm.”
Đầu kia điện thoại, Liêu Thắng Anh phát ra tiếng cười khanh khách quái dị, “Nha, mày mà cũng có lúc đá phải tấm sắt.”
Hứa Huy châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, “Mày cứ việc cười đi, không có việc gì tao cúp đây.”
“Đừng!!! Mày giỏi, được rồi, không cười mày, tao nói này, mày cố gắng chút đi, đừng tỏ thái độ thiếu gia quá mức, bị người khác đoạt đi xem mày có khóc không?”
“Ai muốn tranh thì cho hắn tranh.”
“Mày có ý gì, nhanh như vậy đã chán, tới tay rồi à?”
Ngắn ngủn hai tuần, Hứa Huy đã cảm thấy không thú vị nữa, Lâm Giai Giai này lúc mới gặp quả thật là đáng kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên kia lại càng làm cho người ta suy nghĩ miên man. Muốn vạch trần mặt nạ của cô ta, để cô ta bộc lộ ra những gì chân thật nhất. Muốn cô ấy vì mình mà thoải mái cười to, muốn nghe cô âý dùng thanh âm trong trẻo chỉ gọi tên mình gã, “Hứa Huy”.
Nhưng những ý tưởng tốt đẹp đó đều bị thái độ khi xa khi gần của cô mài mòn đến gần như biến mất.
Lâm Giai Giai “lung hàn thủy nguyệt lung sa” sau khi vén tấm màn sa kia ra, lộ ra bản sắc khó coi.
Hứa Huy cũng không phải thiếu niên ngây thơ gì, ít nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3167075/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.