Ngày hôm sau người toàn xưởng đều biết có một “Cao Phú Soái” gửi cho Ngô Cảnh An một tin nhắn cực mờ ám, con heo nhỏ rất sống động trong tin nhắn bị người một truyền mười, mười truyền trăm khen thành “thần thú”.
Khi điểm danh có người gọi, “Lão Ngô, sao thân ái nhà cậu không đưa cậu đi làm mà phải đi một mình thế?”
Lúc đi làm có người đi qua trước cửa, “Lão Ngô, Cao Phú Soái kia là ai vậy, bật mí cho mọi người biết chút, bạn bè đảm bảo sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói ra. Lại nói, thì ra cậu thích kiểu này nha, không phải bình thường cũng nhìn lén anh đây chứ? Ai nha, không được rồi, anh đây phải trở về ăn mặc kín đáo hơn mới được, không thể để cậu xem hết.”
Mấy chị em cũng có người tới trêu chọc, “Đồng chí Cảnh An, chị em thương cậu, chỉ cần, cậu đem thần thú đáng yêu kia cống hiến cho chị em chúng tôi đùa giỡn một chút là được. Ha ha..”
Đồng chí Ngô Cảnh An hít sâu một hơi, không bình tĩnh nổi mà rống, “Cút hết đi cho ông!!!”
Gần mười giờ, đầu sỏ gây tội – đồng chí Cao Phú Soái dắt theo con heo nhỏ thân mến kia lững thững đi đến.
Tình huống lúc đó là như thế này, Cao Phú Soái mang theo một túi đặc sản Hải Nam đi vào phòng xét nghiệm, phòng xét nghiệm đang líu ríu đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ thấy đồng chí Cao Phú Soái hơi gợi khóe môi cười cười, giơ giơ gói to trong tay lên, một đám nữ sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3167068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.