Chương trước
Chương sau
Bữa tối giải quyết ngay tại phòng ăn ở làng du lịch, Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn bốn phía trống rỗng, “Fuck, nơi này vắng khách vậy, chỉ có chúng ta đến, cứ thế này không phá sản mới lạ.” Sau đó trừng người kia oán giận mà nói, “Cậu nói là tụ hội, giờ thì ngược lại, làm sao mà trở về! Tôi nói cậu rốt cuộc đến nơi này làm chi!”

Ánh mắt Hứa Huy nhìn chằm chằm menu, “Có một tỷ phú trong thành phố gả con gái, nghe nói sẽ bắn pháo hoa ở đây vài giờ, không ít người đến giúp vui, xem chút đi, dù sao cũng nhàm chán.”

Ngô Cảnh An nhíu mày, “Cậu nói xem cậu định làm gì, tôi gần đây vừa thất tình, cậu lại kéo tôi đến xem pháo hoa người ta gả con gái, cậu định phải kích thích tôi à?”

Hứa Huy gọi đồ ăn, cũng không phản ứng sự phẫn nộ của anh, hưng trí nhìn anh, “Sao nào, còn có nguyện vọng sinh nhật gì, tôi có thể giúp cậu thực hiện hết!”

Ngô Cảnh An nhướng mày nhìn gã, “Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à, vừa tặng đồ vừa giúp tôi thực hiện nguyện vọng, sao, yêu tôi thì nói đi, nhưng nói trước, có yêu cũng vô dụng, tôi sẽ không đi chuyển giới!

Hứa Huy cười càng tươi, “Nói nghe xem, trước ba mươi tuổi, không nên để lại tiếc nuối gì mới tốt, sau này, còn có ai khẳng khái tổ chức sinh nhật cho cậu như vậy sao?”

Ngô Cảnh An rũ mắt, sau này, quả thật, bọn họ không có sau này. “Ừm, nếu nói thật sự muốn cái gì cũng thật nghĩ không ra. Lúc nhỏ, khi sinh nhật đòi cha mẹ đi xem biểu diễn xiếc thú, khi đó, đặc biệt thích chú hề, cảm giác rất buồn cười, nghĩ nếu có thể mỗi ngày đều được xem thì thật tốt. Giờ lớn lên, tôi lại không có tham vọng gì, vật chất cũng không có yêu cầu gì quá nghiêm khắc, cho nên, nguyện vọng sinh nhật, loại chuyện này, tôi cơ bản chưa từng nghĩ tới.”

Hứa Huy cúi đầu suy nghĩ một hồi, “Được rồi, tôi biết rồi, tóm lại, thỏa mãn cậu là được.”

Ngô Cảnh An sửng sốt, “Thỏa mãn cái gì?” Anh hình như chưa từng nói có nguyện vọng gì mà?

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Ngô Cảnh An thấy Hứa Huy chỉ lo ăn, không để ý đến mình, cũng thấy có chút đói bụng, vì thế cũng vùi đầu vào ăn.

Một bữa cơm ăn cũng sắp xong, lúc sắp bưng điểm tâm ngọt lên, Hứa Huy đứng dậy đi toilet.

Ngô Cảnh An đang vui vẻ mà nếm mỹ vị, chẳng biết tại sao đèn bên trong tự nhiên tắt, anh còn chưa kịp tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, phía sau vang lên tiếng ca của rất nhiều người.”Happy birthday to you, happy birthday to you,…”

Ngô Cảnh An đầu tiên là phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại, sau đó cả người đều đứng lên, này chuyện này, chuyện vốn chỉ xuất hiện trên TV, đột nhiên xảy ra.

Nhân viên làm việc trong quán hầu như toàn bộ đều có mặt, đẩy tới một xe bánh ngọt hoa lệ, ánh nến chói lọi chiếu lên khuôn mặt tươi cười của mười mấy người.

Nhìn thế nào cũng có vẻ như nhầm người.

Dẫn đầu là một phụ nữ xinh đẹp tươi cười mà nói, “Ngài Ngô Cảnh An, chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”

Tiếp theo mọi người vỗ tay rào rào,

Ngô Cảnh An ngây ra như phỗng mà nhìn, quên mất nên phản ứng thế nào. Vì thế, hoa hoa lệ lệ đột nhiên tẻ ngắt.

Người phụ nữ đứng đầu thấy thế bèn cố gắng giải vây, khuôn mặt xinh đẹp tiến tới gần, “Ngài Ngô, ngài Ngô…”

Ngô Cảnh An tỉnh táo lại nhanh chóng nhắm mắt, giờ phút này anh thật có xúc động muốn mắng chửi người.

Đồ dê con khốn kiếp, làm mấy chuyện lộn xộn thì nhanh lắm, chắc chắn là biết sẽ bị mình đánh nên mới trốn đi!

Một tiết mục như vậy, bảo anh làm thế nào kết thúc!

Người phụ nữ còn chưa từ bỏ ý định mà gọi ngài Ngô, ngài Ngô, Ngô Cảnh An bất đắc dĩ đưa tay bảo dừng, “Được rồi, tôi còn sống.”

Mỹ nữ mỉm cười, “Ngài Ngô, ngài ước một điều đi!”

Ngô Cảnh An cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, “Cái kia, ngại quá, đây là bạn tôi đùa dai, bánh ngọt mọi người lấy về ăn đi, mọi người vất vả rồi, ngại quá!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hiểu mà nhìn anh.

Ngô Cảnh An nghĩ là bọn họ nghe không hiểu lời mình nói, vì thể chỉ chỉ bọn họ, lại chỉ chỉ bánh ngọt, cuối cùng làm động tác ăn.

Mĩ nữ dở khóc dở cười, xấu hổ nói, “Ngài Ngô, tôi hiểu ý của ngài, nhưng ngài Hứa đã bao toàn bộ nhà ăn nói nhất định phải để ngài ước xong thổi tắt nến sinh nhật mới được, ngài xem, chúng tôi cũng không biết làm sao, ngài cứ coi như nể mặt vị bạn bè muốn tổ chức sinh nhật cho ngài, ước một điều rồi thổi nến, cũng để bọn tôi tan tầm sớm một chút.”

Ngô Cảnh An nắm chặt nắm tay, trong lòng âm thầm thăm hỏi tổ tông mười tám đời Hứa Huy.

Kiên trì làm ra vẻ ước nguyện, lúc vừa định thổi nến, âm nhạc kỳ quái đột nhiên vang lên.

Ngô Cảnh An ngẩng đầu, ánh đèn phía sau nhà ăn đột nhiên sáng lên, rất nhanh, có một chú hề đi ra.

Ngô Cảnh An hoảng sợ, chớp chớp mắt lại mở mắt ra.

Chính xác, đó là một chú hề.

Trên đầu một mớ tóc xoăn vàng, trên mặt một mớ vệt hồng vệt trắng, lông mày cong, mắt đen, mũi cà chua, miệng màu đỏ to đùng, một bộ quần áo hoa sen cùng cái quần thụng màu vàng, trên chân là một đôi hia nhọn, cánh tay nâng lên, hai tay luân phiên tung hứng vài quả bóng bàn, khoa trương lắc lư mông đi về phía anh.Ngô Cảnh An nhìn ngây người, niềm vui này, rất tốn công sức nha.

Anh rốt cuộc hiểu được câu nói sẽ thỏa mãn cậu của Hứa Huy là có ý gì, nguyện vọng hồi bé cuối cùng cũng có ngày được thực hiện.

Chú hề, chú hề khoa trương mà buồn cười, bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy!

Anh thật muốn vỗ một cái lên vai chú hề kia, đồng thời kéo người vào trong ngực, ôm một cái, nói một câu, bạn à, bạn vất vả rồi!

Chú hề đến gần, anh vừa mới nhấc tay, chợt nghe chú hề kia nói một câu, “Như vậy là được rồi đấy, nhiều hơn tôi cũng làm không nổi, cậu cho qua đi!”

Tay Ngô Cảnh An dừng giữa không trung.

Giọng nói này, là Hứa Huy.

Ngô Cảnh An khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, dù khuôn mặt tinh xảo đã bị vệt màu che mất, nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được, người này, đích thật là Hứa Huy.

Hứa, Hứa Huy!

Sao lại…

Ngô Cảnh An ngơ ngác sững sờ tại chỗ, tay nâng lên chậm chạp không buông xuống.

Chú hề giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh, “Này, ngốc, cũng không nên hưng phấn như vậy chứ, chỉ là một chú hề mà thôi, sao cậu… này, này…”

Ngô Cảnh An nhìn cánh tay trước mặt không ngừng lay động, tiếng nói của Hứa Huy lại giống như cách một ngọn núi, xa đến nỗi không còn chân thật.

Anh cho rằng chú hề là người Hứa Huy an bài đến giả dạng, cho rằng tiệc sinh nhật khoa trương là trò đùa dai, cho rằng… Cho rằng…

Hứa Huy, những gì cậu làm, có phải là rất nhiều…

Chú hề mãnh liệt hét lớn một tiếng, “Họ Ngô kia!”

Thân mình Ngô Cảnh An lảo đảo một chút, lui về sau một bước, cúi đầu vuốt vuốt mái tóc ngắn, ánh mắt dưới bàn tay chớp chớp nhiều lần.

Lại ngẩng đầu, anh không khách khí mà châm chọc một chút, “Cậu diễn tệ thật! Còn giả làm chú hề, cậu có tư cách sao, cả tung hứng cũng không biết, kém cỏi!”

Hứa Huy đem quả bóng đến trước mặt anh, “Có giỏi cậu làm tôi xem!”

“Tôi không nhàm chán như vậy.”

“Tôi còn tưởng cậu là chuyên nghiệp chứ! Ông đây tốt bụng thực hiện mong ước tuổi thơ của cậu, sợ trong lòng lão già nhà cậu nhớ thương mãi không quên lại làm cho tinh thần trở nên thất thường, cậu còn dám chê bai, không biết ngượng!”

Ngô Cảnh An cười, “Này, không phải là chú hề sao, làm vài cái biểu tình buồn cười xem!”

Hứa Huy giận, “Không!”

“Vậy cười cũng được, chú hề không phải vẫn luôn cười sao?” Nói xong, hai tay anh cầm lấy má Hứa Huy mà kéo.

Động tác của anh rất đột ngột, Hứa Huy không kịp phản ứng, miệng bị anh kéo ra, lộ ra một hàm răng chỉnh tề.

“Mẹ nó cậu muốn chết à!”

Chú hề tức giận đánh về phía Ngô Cảnh An, anh nhanh chóng nhảy ra, cười trốn sau bàn, “Ừm, biểu cảm này không tồi, bắt đầu có bộ dáng chú hề rồi đấy!”Hứa Huy vén tay áo tiến lên, “Ngô Cảnh An, cậu đứng lại đó cho tôi! Ông đây hôm nay phải lột da cậu!”

Ngô Cảnh An không phải kẻ đứng yên ngoan ngoãn chịu đánh, nhanh nhẹn nhảy sang một cái bàn khác, hai chân đứng vững, ngay lập tức chuẩn bị nhảy sang bàn khác.

“Kích động cái gì! Không phải cậu muốn diễn chú hề sao, còn không cho người ta cười, rất không có đạo đức nghề nghiệp.”

“Câm miệng đi, đồ không có mắt nhìn, đừng chạy, đứng lại cho tôi!”

“Ha ha…”

Một đám nhân viên đứng xung quanh thật bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông lớn sờ sờ trình diễn quan binh bắt tội phạm trong phòng ăn, ấy không, là chú hề bắt người.

Giám đốc không vui mà nhíu mày: còn mấy chục người đứng đây, sao có thể chơi happy đến như vậy! Có để người ta đóng cửa hay không!

Đêm hè ở làng du lịch ồn ào náo nhiệt, sao chi chít tọa lạc trên bầu trời đêm, lúc sáng lúc tối nhìn thế gian muôn sắc.

Sau khi tắm rửa thay quần áo đại thiếu gia dẫn người công nhân lao động tìm một chỗ sạch sẽ trên thảm cỏ ở bờ đê ngồi xuống.

Xung quanh đã có không ít người tốp năm tốp ba mà ngồi, cũng chờ bữa tiệc pháo hoa của tỷ phú gả con gái. Tiếng ồn líu ríu quấy rầy làng du lịch vốn thanh tĩnh.

Chỗ có người liền có rác rưởi, Ngô Cảnh An nhìn thoáng qua túi đồ ăn chai nước chai bia cùng vỏ trứng gà xung quanh, thở dài lắc đầu, “Người trẻ tuổi bây giờ… chậc chậc.”

Hứa Huy khinh thường liếc anh một cái, “Giả vờ già cả cái gì, đi mua bia đi!”

Tuy oán giận, Ngô Cảnh An vẫn ngoan ngoãn chạy đến quán gần đó mua bia. Nói thế nào tiền bạc hôm nay đều là người ta trả, mấy chai bia dù sao cũng phải thỏa mãn người ta.

Mua bia cộng thêm chút đồ ăn vặt nhắm rượu, hai người đàn ông sóng vai ngồi chờ pháo hoa.

Mở một chai đưa cho Hứa Huy, Ngô Cảnh An nói: “Cậu đúng là rảnh thật!”

Hứa Huy lườm anh, “Sao, khinh thường người thất nghiệp à?”

Ngô Cảnh An bĩu môi, “Có người thất nghiệp nào có mệnh tốt như cậu.”

Hứa Huy cười, “Có muốn gia nhập đại quân của anh không, yên tâm, sau này anh bảo kê cho cậu!”

“Thôi đi, tôi cố gắng làm bình dân là được rồi, còn phải để dành tiền lấy vợ!”

“Ha ha…”

Tiếng ồn ào xung quanh vẫn không ngừng, nhưng tiếng cười của Hứa Huy vẫn rõ ràng rơi vào tai Ngô Cảnh An.”

Giả vờ uống bia, ánh mắt lén liếc về phía người bên cạnh.

Anh thích nghe tiếng cười của Hứa Huy, thanh âm trong sáng khoan khoái dường như có thể lây nhiễm sang anh, xua tan những lo lắng giấu ở đáy lòng.

Cười theo gã, vui vẻ cùng gã.

“Chí hướng của cậu cũng rộng lớn quá đấy!”Lời trào phúng nghe vào trong tai Ngô Cảnh An trở nên không được tự nhiên, anh không khách khí trả lời một câu, “Cậu thì sao, chí hướng của cậu là cái gì, không phải là cả đời làm sâu gạo chứ?”

Tiếng cười của Hứa Huy chợt thấp xuống, khóe môi nhếch lên một hình cung nhàn nhạt, “Không làm sâu gạo, còn có thể làm gì?” Giương mắt nhìn về phía không trung, trong ánh mắt có chút u buồn Ngô Cảnh An bình thường không thấy được, “Cuộc đời của tôi đã được người ta quy hoạch tốt, cả đời không có một chút lạc thú, không làm sâu gạo, thì cũng chỉ có thể làm con rối!”

Ngô Cảnh An lẳng lặng nhìn Hứa Huy giờ phút này, mấy phần cô đơn mấy phần thương cảm, giống như phát tiết những ủy khuất tích lũy từng ly từng tý rất nhiều năm, lại không thể hét không thể mắng, một thiếu gia an nhàn sung sướng còn có tư cách gì oán giận.

Oán giận sinh hoạt quá thoải mái, oán giận cuộc đời đã đươc người ta an bài tốt, quả thật, rất buồn cười.

Gã có thể có chí hướng gì, lý tưởng, nguyện vọng, tất cả những gì lệch khỏi quỹ đạo, đều không thể được cho phép.

Ngô Cảnh An quay đầu, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, thản nhiên nói, “Chung quy cũng nên có việc cậu muốn làm chứ! Chưa bao giờ nghĩ tới sao?”

Tiếng Hứa Huy thì thầm, nghe như đang nói với bản thân, “Có cơ hội nào mà nghĩ? Vì sao lại phải nghĩ? Cho dù tôi không làm gì cả, cũng có người tự nguyện nuôi tôi cả đời, tôi đây, còn cần suy nghĩ sao? Có nghĩ cũng là không tưởng! Đã vậy, dứt khoát, không lãng phí đầu óc!”

Ngô Cảnh An nhắm mắt lại, gió đêm thổi qua mái tóc ngắn của anh, anh nghe thấy giọng mình, “Vậy hiện tại bắt đầu nghĩ đi, quả thật, nó không thể thay đổi sinh hoạt của cậu, nhưng ít nhiều gì cũng có cái để dựa vào, để cuộc đời của cậu không còn nhàm chán như vậy. Tôi nói này, cậu có phải quá tự phụ không, cậu tưởng tất cả mọi chuyện đều dễ dàng sao, có người, cả đời cũng chẳng làm được một việc. Cậu cũng thử xem đi, tôi cùng cậu tìm, không phải chỉ là một nguyện vọng sao, tôi cũng không tin cậu là thánh nhân, vô dục vô cầu. Cả hoàng thái tử cũng có tâm nguyện, cậu một thường dân, cuồng vọng cái gì!”

Thời điểm bông pháo hoa đầu tiên bay lên trời, ồn ào xung quanh bỗng nhiên dừng lại, hầu như tất cả mọi người đều ngẩng đầu mở to mắt nhìn bầu trời kia, rất nhanh, lại thêm một đóa hoa cực lớn cực đẹp nổ tung trên bầu trời.

Mọi người phát ra âm thanh trầm trồ, ngay sau đó đóa thứ hai, đóa thứ ba… Rất nhiều pháo hoa không đếm được bay về phía không trung, trên sân khấu màu đen vẽ lên những luồng ánh sáng đủ màu, sáng lạn chói mắt.

Cũng chỉ là giây lát lướt qua!

Hứa Huy uống từng ngụm từng ngụm bia, xung quanh truyền đến tiếng thét tiếng hoan hô, gã lại dường như không hề nghe thấy, chìm đắm trong thế giới của mình.

Ánh mắt liếc sang người bên cạnh lại không dời đi được, vì thế, cứ từng chút từng chút quan sát anh.

Anh đang cười, anh uống một hớp bia, anh xoay người lấy đồ, anh mở bia, “Đinh” một tiếng giòn vang, đánh gãy những suy nghĩ không bình thường của Hứa Huy.Mọi người vẫn còn hưng phấn mà bàn luận về màn pháo hoa lúc nãy, Ngô Cảnh An cảm thấy mình đã có chút say sưa mơ màng.

Đầu anh dựa vào vai Hứa Huy, có chút tình cảm, không thể khống chế mà vọt tới yết hầu.

Hứa Huy phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn anh, anh thoáng ngẩng đầu, lông mi gã chớp chớp, chớp vào tận lòng anh.

Anh nói, “Hứa Huy, tôi yêu cậu!”

Một đóa pháo hoa cuối cùng bay về phía không trung, “Bình” – một tiếng vang thật lớn, chiếu sáng toàn bộ không trung.

Anh dán môi mình lên miệng người kia, đánh dấu nụ hôn đầu tiên giữa hai người.

Ngô Cảnh An không biết ngày mai có phải tận thế hay không, chỉ là muốn nương say rượu hưởng thụ niềm vui cuối cùng.

Điều anh muốn chưa bao giờ là mờ ám dây dưa, anh và Hứa Huy, vĩnh viễn, không bao giờ làm được bạn bè.

Đâm xuyên ô cửa sổ mỏng manh này, còn lại là dấu chấm lửng hay dấu chấm tròn, dù sao, cũng cần có một kết quả!

Nếu… dù chỉ có một chút, một chút cái gọi là nếu như, cho dù đáng thương, anh cũng muốn nếm thử.

Hai mươi tám năm sống trên đời, ông trời có lẽ cũng đã nhìn thấy anh, cho anh một tình yêu đáng quý.

Hứa Huy không hoàn mỹ, nhưng anh, thực sự muốn cùng người không hoàn mỹ này trải qua phần đời còn lại.

Người này, không phải miễn cưỡng, không phải chỉ là tạm chấp nhận được, mà là người anh chân chính, thực sự yêu.

Anh tự coi mình như cục đá hèn mọn, muốn kéo một vì sao lấp lánh trên trời xuống làm bạn cả đời.

Nếu, thực sự nếu có khả năng ấy, cả đời này, anh sẽ chỉ tốt với người này.

Hứa Huy, Hứa Huy, cậu biết không, tôi thật sự, thật sự, rất yêu cậu. <ins class="adsbygoogle"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.