Chương trước
Chương sau
Ba tháng sau.

Muốn nói ngày hội nào Ngô Cảnh An hai mươi tám tuổi thống hận nhất, khẳng định là Tết âm lịch.

Tết âm lịch, ý nghĩa cả nhà đoàn viên, vô cùng náo nhiệt, vui sướng đến chỗ của anh liền biến thành người cô đơn, vắng vắng vẻ vẻ, không khí trầm lặng.

Cũng đúng thôi, một người, quan tâm năm nào cái gì!

Vì thế anh trốn, tầm này hằng năm, chỉ cần không cần đi làm, anh đều sẽ trốn trong nhà chú Câm cọ bữa cơm đoàn viên, cọ không khí, cọ tiệc tối, cọ đón năm mới đến.Tuy rằng chỉ có ba người, nhưng mỗi lần cơm tất niên chú Câm nhất định sẽ sửa tính tiết kiệm, làm một bàn toàn thức ăn ngon, mỗi món đều không thể ăn hết, cái này gọi là hàng năm có thừa.

Sau khi ăn xong mang các loại đồ ăn vặt tới, nhìn một hồi ăn một hồi tán gẫu một hồi, sau đó làm vằn thắn, nổ pháo, rất náo nhiệt mà nghênh đón năm mới.

Ngô Cảnh An luôn bị loại không khí này lây nhiễm, trong lúc nhất thời quên phiền não, giống như anh chính là người trong nhà này, giống như, đây chính là nhà anh.

Ngày hôm sau ngủ đến giữa trưa mới bị chú Câm mò từ trong ổ chăn ra, bánh chẻo năm mới chính là món chú Câm làm ngon nhất, lại đã có chua xót nói không nên lời ở bên trong.

Ăn xong cơm trưa, anh sẽ vội vàng chạy tới đơn vị, lặp lại sinh hoạt buồn tẻ đơn điệu.

Năm rồi, anh chính là cáo biệt tết âm lịch như thế.

Nhưng năm nay, chú Câm nhận được điện thoại trong nhà, để bọn họ về ăn tết với ông bà.

Quan hệ giữa chú Câm và người trong nhà dần dần bớt căng thẳng, tuy rằng sự bớt căng thẳng này là dựa vào số tiền chú gửi về nhà làm trụ cột, nhưng chú Câm vẫn rất cao hứng. Dù nói thế nào, đó cũng là cha mẹ chú, hơn nữa, tuổi tác đã cao, trọn hiếu là trách nhiệm và nghĩa vụ chú không thể trốn tránh.

Đối với quyết định của chú Câm, chú Trương chưa bao giờ phản đối.

Theo như chú ấy nói, tiền thứ này, đủ tiêu là được, nhiều sẽ thành phiền não, nếu ông bà có yêu cầu, bọn họ trợ cấp chút cũng không sao, chỉ cần chú Câm vui là được.

Hai con người đơn thuần thiện lương, càng khiến Ngô Cảnh An tự thấy xấu hổ.

Anh có lẽ không thể giống chú Câm và chú Trương rộng rãi và khoan dung, theo tuổi lớn dần, đối với thân tình mất đi anh đã không còn lưu luyến.

Trở lại chuyện chính, tóm lại chính là, năm nay anh không có chỗ trốn.

Chú Câm ra dấu tay với anh: về cùng bọn chú đi, nhiều người náo nhiệt, đừng coi bọn họ như người xa lạ, nếu đã là người nhà thì không có gì mà không được tự nhiên.

Ngô Cảnh An lắc lắc đầu cự tuyệt ý tốt của chú Câm, anh cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, còn muốn đi đâu cũng phải mang theo, làm chi, chờ lấy tiền mừng tuổi chia kẹo bánh sao!

Vì thế tết này, anh phải trải qua một mình.

Lúc đang suy tư tính toán đi chợ ra mua chút thức ăn, di động vang lên, là Hứa súc sinh gọi tới.

Ngô Cảnh An bình tĩnh bắt máy, “Alo?”

“Đêm ba mươi có kế hoạch gì chưa?”

“Không nhọc cậu hao tâm tổn trí, tôi có chỗ đi.”

“Đi đâu?”

“Nhà bạn.”

Thanh âm đầu kia điện thoại khẩn trương lên, “Nam hay nữ?”

Ngô Cảnh An tức giận mắng, “Ăn no rồi cũng đừng rửng mỡ, không có chuyện gì tôi cúp đây.”

Người đầu kia điện thoại không vui hừ một tiếng, “Nhớ kỹ cậu đã đáp ứng tôi cái gì, lại lừa tôi đi ăn bậy cỏ dại tôi cũng không dễ nói chuyện đâu.”Ngô Cảnh An cười lạnh một tiếng, “Có phải cậu cả bạn bè cũng không muốn làm nữa không?”

Đầu kia điện thoại im lặng một hồi, buồn buồn nói: “Có người gọi tôi, cúp đây.”

Ngô Cảnh An cất di động, mang theo một bụng cảm xúc bị phá hư đi chợ rau.

Một con heo quay, một bàn đồ ăn nóng, nửa cân lạc, nửa lít rượu lại thêm hai cái bánh màn thầu, chính là cơm tất niên hoa hoa lệ lệ của anh.

Đúng rồi, còn phải chừa lại một chút, hằng năm có thừa mà!

Đồ ăn bưng lên bàn, anh lại không muốn ăn. Vừa định đốt điếu thuốc lại nhớ ra bánh chẻo còn chưa mua, vì thế thừa dịp siêu thị còn chưa đóng cửa, chạy chậm xuống lầu.

Mua hai túi bánh sủi cảo đông lạnh, lúc tính tiền không ngờ gặp được một người bạn của Tưởng Lộ.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Ngô Cảnh An mới biết được Tưởng Lộ hiện tại ở thành phố K, không biết có phải được quý nhân tương trợ hay không, chuyện sao chép không ngờ được làm sáng tỏ, hắn hiện tại làm nghề cũ trong một công ty lớn, có vẻ cũng không tệ lắm.

Nói tạm biệt người bạn kia, bước chân về nhà của Ngô Cảnh An phá lệ nhẹ nhàng.

Con đường của Tưởng Lộ lại có khởi sắc, anh thực sự cảm thấy cao hứng, như thế nhiều ít cũng có thể giảm bớt cảm giác có lỗi của anh.

Rất nhanh, hắn cũng sẽ tìm được bạn lữ mới, hi vọng sẽ không giống như anh hay Trương Tề.

Trở về nhà, đem heo quay gặm đến chỉ còn lại cái chân, uống rượu chỉ còn lại một hơi, anh cơm no rượu say nằm trong sô pha nhìn tiệc tết.

Không biết có phải uống rượu một mình dễ say hay không, nhìn nhìn, mặt MC kia lại dần thay đổi, biến thành khuôn mặt đẹp trai của Hứa Huy.

Hứa Huy nói: bắt đầu từ bạn bè cũng được, tôi đáp ứng cậu, nhưng tôi có một yêu cầu, trước khi tôi và cậu chưa biến thành quan hệ yêu đương, không cho phép tùy tiện mang đàn ông về nhà, không tùy tiện càng không được!

Mười ngày sau, Hứa Huy nói: Sao, bạn bè cùng nhau đi dạo phố cũng không được.

Hai mươi ngày sau, Hứa Huy nói: Sao, bạn bè mà mời cùng ăn một bữa cơm cũng không được.

Một tháng sau, Hứa Huy nói: Sao, bạn bè uống rượu muốn nghỉ tạm ở nhà cậu một đêm cũng không được.

Hai tháng sau, Hứa Huy nói: Gọi cậu ra thì cậu ra đi, sao lắm chuyện vô nghĩa thế, lại không đến tôi sẽ trực tiếp đến nhà tìm cậu.

Ba tháng sau, Hứa Huy nói: Nhớ kỹ cậu đã đáp ứng tôi cái gì, lại lừa tôi đi ăn bậy cỏ dại tôi cũng không dễ nói chuyện đâu.

Nhìn mà xem, có người lại vênh mặt lên, bản tính thiếu gia này lại quay lại như cũ.

Ngô Cảnh An bị một trận tiếng phá cửa vội vàng mãnh liệt đánh thức, ở giữa còn kèm theo tiếng người nào đó giận không kiềm được chửi rủa.

“Ngô Cảnh An, tôi biết cậu ở bên trong, đèn còn bật, cậu giả vờ cái gì, mở cửa cho tôi, không muốn tôi phá cửa thì nhanh mở cửa cho tôi. Năm mới cậu lại lên cơn cái gì.”Mấy âm thanh không hài hòa kia đan một chỗ cùng nhau, chấn vào màng tai Ngô Cảnh An đau âm ỉ.

Anh ngàn vạn lần không tình nguyện, rốt cuộc vẫn đứng lên mở cửa.

Ngăn ở cửa, anh tức giận trả lời: “Hơn nửa đêm cậu lên cơn thần kinh cái gì, cậu cũng biết hôm nay đêm ba mươi, có cừu oán gì không thể chờ tới sang năm, còn không làm một phiên chợ cuối năm không được! Cậu có phiền không!”

Hứa Huy đứng ngoài cửa vẻ mặt xanh mét, nhìn thấy Ngô Cảnh An chặn cửa không cho vào lửa giận trong bụng càng không có chỗ phát, không nói hai lời đẩy người một phen, xách cặp ***g tinh xảo đi vào nhà.

Thả đồ lên bàn, Hứa Huy liếc mắt nhìn TV đang mở cùng đệm chăn hỗn độn trên sô pha, xoay người bình tĩnh hỏi anh, “Điện thoại cho cậu sao lại không nghe, thật sự ngủ say như vậy?”

Ngô Cảnh An mặc kệ nghi ngờ của gã, đi đến bên bàn trà cầm di động, vì phòng tin nhắn năm mới quấy rầy, lúc nãy anh đã tắt âm điện thoại, giờ nhìn lại, quả nhiên là hai mươi tám cuộc gọi nhỡ, tên nhãi này cũng quá cố chấp.

Ném di động lại trên bàn trà, anh lại chui lên sô pha, lười biếng đáp lại một câu: “Tắt âm, không nghe thấy.”

“Quả nhiên sẽ tìm lý do.”

Hứa Huy chửi nhỏ một câu liền mở cặp ***g mang đến, sau đó đi vào phòng bếp quen thuộc cầm bát đũa đi ra, mang đến cạnh sô pha, đá đá chân sô pha, “Đứng lên, ăn cùng tôi chút gì.”

Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn gã, “Giờ là mấy giờ, cậu còn đói bụng, nhà cậu không làm cơm hay là làm sao, bỏ đói cậu?”

“Sao lại lắm lời vô nghĩa thế, bảo cậu đứng dậy thì đứng dậy.”

Ngô Cảnh An cũng không muốn năm mới còn tranh chấp, liền tùy gã, đi đến cạnh bàn, mở cặp ***g bày các món ăn tinh xảo trong đó ra, hộp lớn hộp nhỏ bày ra hơn nửa bàn.

Hứa Huy thật sự đói bụng, thấy anh ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh bàn, cũng không dài dòng nữa, tự mình ăn.

Từ lúc chạng vạng sáu giờ đã bắt đầu gọi điện thoại cho người này, vẫn không có ai tiếp, cơm tất niên ăn cũng không yên tâm, cả lòng đều nghi ngờ người ta đã xảy ra chuyện gì, vẫn cứ buồn bực miên man căn bản là không ăn được mấy miếng. Vốn kế hoạch là hơn mười một giờ mời anh ra ngoài cùng gã uống chút rượu ăn cái tiệc nhỏ, tốt nhất lại loạn tính lăn giường linh ta linh tinh. Cố chống đến mười giờ, hai mươi tám cuộc gọi nhỡ khiến cho lý trí gã bãi công tập thể, gã rốt cuộc chờ không nổi nữa, tìm lý do nói với người nhà xong xách cặp ***g một đường phóng vù vù tới đây, kết quả người này lại cho gã một lý do là đang ngủ tắt âm điện thoại không nghe thấy.

Một bụng lửa giận lại lo lắng của gã nên tìm ai phát!

Sau khi trong bụng có chút đồ, oán khí của gã cũng tiêu hơn phân nửa, gắp một con tôm vào bát người đối diện, thuận miệng hỏi, “Buổi tối ăn cái gì?”

Ngô Cảnh An câu được câu không ăn một miếng, “Tùy tiện ăn một chút.”

Hứa Huy giương mắt nhìn anh, “Năm mới cũng tùy tiện ăn?”Ngô Cảnh An cười, “Một người thì cứ thế thôi, tôi làm một bàn tiệc thì ai ăn chứ?”

Lời này nghe lại có vài phần chua xót, Hứa Huy cố gắng xem nhẹ, cười hề hề, “Kỳ thật là muốn tôi đến với cậu đi, còn già mồm.”

Ngô Cảnh An cũng không thèm nhìn gã, “Đừng tự tìm mất mặt!”

Rượu no cơm say, Hứa Huy bưng bụng lắc lư đến cạnh sô pha, cởi áo khoác, đặt mông liền chui vào sô pha.

Ngô Cảnh An số khổ thu dọn xong một đống hộp lớn hộp nhỏ, lau khô tay đi ra vừa thấy liền nổ mạnh.

Vọt tới cạnh sô pha, ôm lấy chăn trên người Hứa Huy đi vào phòng ngủ, chọc cho người sau lưng liều mạng kêu to, “Cậu phát điên cái gì, họ Ngô, cậu trở lại cho tôi, đem chăn ôm trở lại, hừ, cậu có thể đắp, sao tôi lại không thể, nhanh, ôm trở về cho tôi, có nghe thấy không!”

Họ Ngô đem chăn ném về trên giường xong, đóng cửa khóa lại lúc này mới yên tâm vừa lòng trở lại phòng khách.

“Mặc quần áo bên ngoài còn muốn đắp chăn của tôi, cậu muốn tôi buổi tối ngủ thế nào!”

Lời vừa nói ra, hai người đều có chút sửng sốt, con mẹ nó rất ái muội.

Hứa Huy hòa hoãn xuống, “Phải không? Vậy tôi đây cởi ra.” Nói xong liền cởi thắt lưng, cười cười nhìn Ngô Cảnh An.

Nào biết da mặt Ngô Cảnh An so với hắn còn dày hơn, dựa vào sô pha nhìn chương trình tết, “Chăn khóa trong phòng, chìa khóa đã bị tôi nuốt, nhà này không có hệ thống sưởi hơi, cậu muốn đông chết cứ việc cởi. Tốt nhất là cởi sạch đến quần lót cũng không chừa, tôi đảm bảo sẽ ném cậu xuống dưới lầu.”

“Con mẹ nó nhà cậu sắp loạn thành chuồng heo, còn dám có tính khiết phích.”

(yêu sạch sẽ thái quá)

“Không có cách nào, người nào đó cả heo cũng không bằng, tôi chỉ có thể đề phòng chút.”

Hứa Huy tự tìm mất mặt, thở phì phì ngồi trở lại sô pha, ôm cánh tay cùng anh xem chương trình chúc tết tân xuân.

Nhìn nhìn, cái tay kia lại không quy củ, ở trên ghế sa lông bò dần lên, mãi đến khi cầm chặt được tay người kia mới thôi. <ins class="adsbygoogle"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.