Ngô Cảnh An vung tay, “Đừng lắm chuyện, em đã hẹn với người ta rồi, anh đừng có lại đây quấy rầy kế hoạch, đi, anh cũng khó có một lần về nhà làm con trai hiếu thuận.”
Khuôn mặt cười của Hứa Huy bị đánh tan, còn nói thêm hai câu sau đó lái xe về nhà.
Bữa tối một mình cũng không có gì cầu kỳ, Ngô Cảnh An ăn một bát mì sợi coi như xong.
Rạng sáng phải đi làm, vừa mới hơn chín giờ tối anh đã nằm trên giường gọi điện thoại cho Hứa Huy.
Bên kia ầm ầm, không biết là ở nhà hay là ở bên ngoài.
Hứa Huy nói: “Ngày mai anh không sang đó, em muốn ăn cái gì thì mua mà ăn, đừng tiếc tiền.”
Tiền lương cộng thêm tiền thưởng hiện tại của Ngô Cảnh An một tháng cũng khoảng bảy tám ngàn, nếu không sao lại nói nhà máy điện lớn tốt đâu, bao nhiêu người đều cố gắng chui vào.
Hứa Huy không biết đầu bị cửa kẹp làm sao đó, thế mà giao thẻ lương cho anh, mỹ kỳ danh viết, vợ quản tiền là thiên kinh địa nghĩa.
Ngô Cảnh An thật chỉ muốn cầm gậy gõ đầu gã.
Cái gì mà vợ quản tiền! “Vợ” gã ngay cả gã làm công việc gì cũng chưa biết rõ đâu!
Nói đến nói đi, Ngô Cảnh An cũng không đem tiền này trả lại cho gã.
Hai người góp tiền tiêu chung, ngược lại thật sự có chút hương vị ở nhà sống qua ngày. Hơn nữa, Hứa Huy như vậy, chút tiền lương ấy gã thật sự không coi vào mắt.Hàn huyên vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166918/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.