Rời khỏi thành phố C, bọn họ đến thành thị gần đó.Tỉnh Trình giống như vô ý hỏi, “Bao giờ đến xem nhà tớ một chút đi. Phong cảnh thành phố A cũng rất đẹp.”
Ngô Cảnh An nhìn anh ta một cái, gục đầu xuống từ chối cho ý kiến.
Thành phố A, một nơi không thể nào tồn tại trong kế hoạch du lịch của anh.
Xuống xe lửa, Ngô Cảnh An tiêu mấy chục tệ mua một cái căn cước giả.
Tỉnh Trình nói: “Cũng cho tớ một cái.”
Ngô Cảnh An không đồng ý, “Cậu cũng không cần, loại chuyện này chỉ sợ một cái lỡ như, đối với tương lai cũng ảnh hưởng không tốt.”
Tỉnh Trình đi làm ở cơ quan nhà nước, Ngô Cảnh An không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến anh ta.
Tỉnh Trình cười cười, “Có thể có chuyện gì, nhiều nhất là ngồi tù, chúng ta cũng coi như có bạn.”
Tìm một khách sạn nhỏ, sau khi vào ở, Tỉnh Trình kéo rèm, nhìn bầu trời trong sáng ngoài cửa sổ. “Cậu có nhớ không, trước đây chúng ta từng đến đây.”
Tay cởi áo khoác của Ngô Cảnh An dừng một chút, “Ừm.”
Tỉnh Trình nhìn lại anh, đoạn hồi ức kia, đối với hai người bọn họ đều là khắc cốt ghi tâm.
Không ai có thể dễ dàng quên.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong nằm trên giường nhàm chán xem TV, Tỉnh Trình đột nhiên nói: “Nếu không, chúng ta đánh bài đi!”
Ngô Cảnh An cười, “Cậu cũng chơi trò này sao?”
Tỉnh Trình: “Cậu không biết, đơn vị của tớ nhàn biết bao nhiêu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166880/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.