Trong cuộc sống có khi sẽ gặp những cảnh tượng giống như đã từng quen biết, một câu thật xin lỗi, chính là lời nói đả thương người nhất.
Thế cho nên, anh hiện tại thật không dám nghe được ba chữ kia.
Hứa Huy từ từ nhắm hai mắt lại, miệng lại một lần lại một lần gọi tên Ngô Cảnh An.
Giống như một đứa trẻ yếu ớt, ở trong đêm tối muốn nắm lấy tay người làm nó an tâm.
Ngô Cảnh An xoay người, rốt cuộc vẫn là mềm lòng, đi trở về bên cạnh gã, một tay đặt lên trán gã, khẽ vuốt tóc ngắn trên trán, giọng điệu ôn nhu: “Em ở đây, Hứa Huy, em ở đây.”
Ấn đường nhíu chặt của Hứa Huy dần dần giãn ra, chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt bình tĩnh.
“Cảnh An…” Khóe miệng Hứa Huy hơi gợi lên thành một nụ cười, hai tay đỡ lấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, “Em tha thứ cho anh chứ?”
Ngô Cảnh An nghi hoặc nhìn gã.
“Vì cái gì, lại yêu một kẻ quá đáng như anh? Vì cái gì còn muốn tha thứ cho một kẻ như anh? Cảnh An, anh đã từng, làm bị thương em rất nhiều, hiện tại, em còn hận anh sao?”
Ánh mắt Hứa Huy mê ly, giống như nhìn xuyên thấu người trước mắt thấy đến quá khứ xa xôi.
Gã của quá khứ, tiêu sái, tự tin, được dán nhãn quý công tử, qua lại trong xã hội thượng lưu.
Gã của quá khứ khóe miệng mang cười, đem lời nói ác độc nhất nói cho người mình yêu thương nhất nghe.
“Hiện tại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gioi-be-thang-toi/3166848/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.