̣NH PHÚC (END CHÍNH VĂN)
Vòng ôm này rất quen thuộc. Thân mình LA TIểU LÂU run lên, tức giận quát nhỏ:” Buông ra!”
“Ta không buông! Ko cho phép em rời đi.” Nguyên Tích quát lại, đồng thời ôm chặt LA TIểU LÂU đang giãy dụa vào lòng hơn.
LA TIểU LÂU ko giãy dụa nữa mà lạnh lùng nói:” Nguyên Tích, Thiểu Thiên là em trai tôi! Nếu anh đã mặc kệ sống chết của em tôi thì tôi sẽ đi cứu cậu ấy. Anh đừng để tôi phải hận anh!”
Nguyên Tích cứng đờ, ôm xiết lấy LA TIểU LÂU, nhỏ giọng quát:” Ta đã nói rồi, chuyện này ta sẽ giải thích với em. Chẳng lẽ ta là người ko đáng để em tin tưởng hay sao?”
“Tin tưởng thế nào? Khi mà bên cạnh anh có Tát Kỳ tiểu vương tử?” LA TIểU LÂU ko tự giác lên giọng. Kỳ thực cậu chưa bao giờ nghi ngờ Nguyên Tích thế nhưng ko hiểu sao những lời này cứ thế mà tuôn ra. Nhưng cậu cũng ko hối hận về những lời đó.
Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn cậu một hồi. Kỳ quái là hắn ko có phản bác mà nâng tay lên, mở máy liên lạc kết nối với La Thiểu Thiên ngay trước mặt LA TIểU LÂU.
Mấy giây sau, khuôn mặt khó chịu của La Thiểu Thiên xuất hiện trên màn hình, hỏi:” Chuyện gì? Tôi đang rất bận.”
Nguyên Tích cau mày, trả lời ngắn gọn:” Tiểu Lâu đã biết chuyện, đang đòi đi tìm ngươi.” Nói xong, đưa máy liên lạc đến trước mặt LA TIểU LÂU.
La Thiểu Thiên sửng sốt, sắc mặt lập tức hiền hòa lại. Tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu khiến Nguyên Tích đằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-khe-uoc-no-dai/1344810/chuong-298-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.