Chương trước
Chương sau
Tòa nhà Liên bang…
“Chúng ta chỉ có ba ngày mà thôi, không ai được có tâm lý lùi bước, phải bắt bằng được La Tiểu Lâu đem xử tử, bằng không, chờ chuyện Hiệp định giữa liên bang cùng Quái dung sở trước đây bị đưa ra ánh sáng, chúng ta sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Kể cả dân chúng liên bang cũng sẽ cừu thị chúng ta. Mà tới lúc đó, nếu La Tiểu Lâu còn sống, dị thú liên thủ cùng đế quốc, liên bang sẽ không còn đường sống nữa!” – Nguyệt Thượng ngồi ở vị trí tối cao của phòng họp, nhàn nhạt mà nói. Trên mặt hắn tuy rằng không có bất kì biểu lộ gì, thế nhưng thời gian này, hắn thực sự cảm thấy rất đau đầu. Lần đầu tiên hắn cảm thấy nghi ngờ và tuyệt vọng với khả năng thắng trong cuộc đàm phán hòa bình trong tương lai.
Hiệp nghị năm xưa không có hắn tham dự, cũng không phải là thứ mà hắn bây giờ có thể kiếm lời từ đó, thế nhưng, cái hậu quả nó để lại, lại làm cho thủ lĩnh một liên bang là hắn đây phải gánh chịu. Hắn thậm chí không dám đi tưởng tượng, chuyện năm đó phụ thân làm, là đúng hay là sai.
Hắn thực sự không ngờ được Nguyên Tích thế mà lại nhanh chóng điều tra được chuyện tình năm đó như vậy, đồng thời đã nắm được bằng chứng chính xác trong tay. Thời gian gần đây, thái độ của Quái dung sở bắt đầu trở nên quỷ dị, nhưng mà, vạn hạnh là, thái độ của bọn họ đối với chuyện về dị thú, vẫn thống nhất đứng trên cùng một mặt trận với liên bang.
Toàn bộ nghị viện đều cúi đầu. Đám chính trị gia bình thường mồm miệng nhanh nhảu là thế, ấy vậy mà giờ lại đều bỗng nhiên lộ ra đức tính ít nói vậy. Tất cả đều trầm mặc, làm ra biểu tình gục đầu tự hỏi.
Một nghị viên trẻ tuổi mới lên chức không lâu đứng dậy nói “Tôi nghĩ còn có một khả năng khác, nếu vương tử điện hạ của đế quốc đã bị người của Quái dung sở khống chế, không chừng hắn có thể bắt và giết tên vương tử phi dị thú kia trong vòng ba ngày. Giờ hắn đã hạ lệnh đuổi bắt rồi không phải sao?”
Tô Lan cũng gật đầu “Đến lúc đó chúng ta sẽ dùng hai loại kỹ thuật tiên tiến từ nhị cấp văn minh cho để đàm điều kiện cùng đế quốc. Đế quốc đã giết vương tử phi dị thú, đã triệt để đắc tội dị thú, rất có khả năng sẽ liên thủ lại với chúng ta”. Như vậy mới là kết quả tốt nhất. Tuy rằng giờ bọn họ có nhị cấp liên minh Theles làm chỗ dựa, thế nhưng nếu có thể không tranh đấu cùng Nguyên Tích, chuyện tốt lại càng thêm tốt. Mà chỉ cần Nguyên Tích ly khai La Tiểu Lâu, khả năng đế quốc cùng liên bang khôi phục quan hệ vẫn là rất lớn.
Tô Lan nói xong, tràng diện lại là một mảnh tẻ ngắt. Tô Lan không hiểu tại sao, nhưng những người khác thì đều biết rõ. Lẽ ra tiến cử kỹ thuật tiên tiến tuyệt đối là chuyện tốt, thế nhưng chỉ riêng kỹ thuật khai thác thôi, điều kiện có được cái kỹ thuật này đó là, mỗi lần khai thác xong đều phải đem bán cho Theles 2%. Cho dù có kiếm được nhiều tiền từ việc khai thác nhưng cũng là một loại tự xói mòn sinh lực bản thân. Mà loại kỹ thuật khác – kỹ thuật sản xuất, sản lượng được đề cao vài lần thế nhưng mức độ ô nhiễm cũng tăng cao vài lần… Nên nếu mang hai cái kỹ thuật này đi trao đổi với đế quốc, là chuyện tốt hay là chuyện xấu thì còn cần xem xét.
Một vị đại biểu ngồi gần Tô Lan, mặc hắc y, nhìn thấy loại không khí im lặng xấu hổ này, đứng lên, xoay người nói với Nguyệt Thượng “Mọi người cứ yên tâm, chúng ta đã phái người toàn lực truy bắt vị vương tử phi dị thú kia, hơn nữa, ta tin tưởng Cư Nguyên tiên sinh cũng sẽ không mặc kệ chuyện này đâu”
Nguyệt Thượng nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu, bắt đầu xử lý vấn đề kế tiếp – tình hình nội bộ của liên bang… Phòng họp cuối cùng cũng có âm thanh, các vị nghị viên cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
….
Không ai chú ý tới, xa xa, Tô Lan cùng người mới đứng dậy nói thầm liếc nhìn nhau, cho nhau thoáng cái gật đầu. Dù La Tiểu Lâu có thoát được, Nguyên Tích cũng có bằng chứng tội ác của Cư Nguyên, nhưng mà bọn họ vẫn còn có nhị cấp văn minh chống lưng cơ mà … Bất đắc dĩ là Nguyệt Thượng từ sau khi trở về từ Nhị cấp văn minh, quan hệ của song phương xa xa không được coi trong bằng trước đó.
Dưới tình hình bất đắc dĩ cùng không giải thích được này, đám thuộc hạ bọn họ đây cũng chỉ có thể giúp Nguyệt Thượng nỗ lực …
Ooooo
Một đạo lưu quang xẹt qua bầu trời đêm, lướt dài rồi hiện dần thành hình cơ giáp màu xanh trắng, bên trong cơ giáp đó, chính là người được nhắc đến nhiều lần mấy ngày hôm nay – La Tiểu Lâu và người giúp hắn chạy trốn – La Thiểu Thiên.
La Tiểu Lâu buồn rầu ngồi ở phó lái của cơ giáp. Cơ giáp mà La Thiểu Thiên lái chính là sinh vật cơ giáp cấp bảy màu xanh trắng, không phải là cửu cấp cơ giáp hắn làm ra gần đây, nhưng mà, dưới kĩ thuật điều khiển siêu đẳng của La Thiểu Thiên, tốc độ của cơ giáp vẫn cực kì nhanh.
La Tiểu Lâu lại một lần nữa nhìn về màn hình trước mặt, xa xa, ngoại trừ bụi vũ trụ, cái gì cũng không có.
La Thiểu Thiên một bên thao tác điều khiển cơ giáp, một bên thản nhiên nói “Không cần khẩn trương như thế”
La Tiểu Lâu ngẩn người, lập tức nỗ lực nở một nụ cười “Ngươi nói đúng, chúng ta chắc chắn sẽ an toàn cả thôi”. Hắn không hy vọng người em trai này của hắn nghĩ hắn chỉ được cái cao tuổi mà vô dụng. Cái này liên quan đến hình tượng của một người anh,hắn phải nhất quyết giữ gìn. Hơn nữa, hắn cũng có thể lái cơ giáp chiến đấu cơ mà.
125 lập tức phụ họa cổ vũ hắn. Nó đương nhiên phải ủng hộ chủ nhân vô điều kiện rồi… thế nhưng nó cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, khổ nỗi là chỗ nào không đúng, nó lại không thể điều tra ra được, chỉ có thể liên tục dò xét kiểm tra bốn phía.
La Thiểu Thiên liếc nhìn La Tiểu Lâu đang giả vờ trấn định, khóe miệng khẽ động, nhưng cũng không nói gì hết, lại nhanh chóng quay đầu lại, cho nên La Tiểu Lâu chẳng hề phát hiện ra được là hai con mắt của hắn đã đổi màu.
La Tiểu Lâu lại một lần nữa nhìn về màn hình phía trước. Phương hướng của bọn họ cũng không có bất luận cái gì dị thường. Dưới bàn, một tay của hắn lại theo thói quen mà sờ sờ máy liên lạc trên cổ tay bên kia… nghĩ đến việc đã lâu không liên lạc được với Nguyên Tích, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Bàn tay vô thức lại đặt lên trước ngực. Không biết vì sao, nơi này tựa hồ có một cái gì đó vô cùng quan trọng đang chậm rãi mất đi… loại cảm giác này rất quái dị… Không có bất luận ý niệm nào, chỉ có thể cảm giác được… Mà càng làm hắn phiền muộn hơn là, loại cảm giác này chẳng cách nào tiêu trừ được.
Thở dài, nguyên lực lại hướng về bốn phía lan rộng. Phạm vi kiểm tra của hắn không lớn bằng 125, chỉ vỏn vẹn trong chu vi một nghìn mét, thế nhưng ý thức nguyên lực sau khi biến dị thành nguyên lực, hiệu quả lớn hơn hẳn của 125.
Tứ phía vẫn không có gì cả, ngoại trừ trận cơ giáp hai màu thanh bạch. La Tiểu Lâu trầm tĩnh lại, nhìn cái bóng nhàn nhạt của nó. Bên trong vũ trụ vắng vẻ này, cuộc chạy trốn càng làm chiếc bóng phát ra vẻ cô đơn và thê lương.
Không còn khẩn trương nữa, La Tiểu Lâu lại cảm thấy một trận uể oải.
Giọng La Thiểu Thiên đúng lúc truyền tới “Ngươi trước ngủ một lúc đi, tới căn cứ kế tiếp ta sẽ gọi ngươi”
La Tiểu Lâu lên tiếng đáp lại, chậm rãi nhắm mắt. Trước khi chợp mắt, hắn thu nguyên lực của mình lại. Sợi dây sức mạnh tinh thần trong khi thu về, vô ý đảo qua cái bóng của cơ giáp một lần nữa.
Ngay sau đó, La Tiểu Lâu kinh ngạc mở to mắt, mặt tái nhợt mà liếc nhìn La Thiểu Thiên đang lái cơ giáp, lập tức lại nhắm mắt lại, làm bộ đang chuẩn bị ngủ… thế nhưng bàn tay đang đặt trên đùi của hắn thì lại run lên nhè nhẹ.
Hắn cuối cùng cũng phát hiện được chỗ không đúng. Chính là cái bóng kia! Cơ giáp bay trong vũ trụ không thể xuất hiện cái bóng như vậy được. Dưới sự phân tích quang học cùng hệ thống phân hình của máy tính, chẳng hề phát hiện được tí ti bất thường nào cả, nhưng nguyên lực của hắn bảo cho hắn biết, có sự bất thường ở cái bóng đó.
Vị trí của bọn họ bây giờ quả thực là có chút ánh sáng yếu ớt, nhưng chắc chắn nó chẳng thể làm xuất hiện một cái bóng nhưu kia được. Gần đây không có mặt trời, ánh sáng có được hầu như là nhờ sự phản chiếu trong vũ trụ, dù có bóng được thì cũng chẳng thể chỉ có một cái.
La Tiểu Lâu hít vào một hơi sâu, lặng lẽ phóng xuất ra nguyên lực, hướng dần về phía cái bóng kia.
Cái bóng kia có tư thế cùng dáng hình giống như đúc cơ giáp của La Thiểu Thiên, ngay cả tốc độ cũng rất đồng bộ. Mãi đến năm phút sau, khi cơ giáp của La Thiểu Thiên làm ra một động tác nhảy vọt về tốc độ, cái bóng kia mới lộ ra sơ hỏ. La Tiểu Lâu thấy rõ ràng, tốc độ của cái bóng đó không hề giảm bớt, nhưng quỹ tích của nó cùng cơ giáp của La Thiểu Thiên có chút sai lệch. Nếu không phải hắn luôn nhìn chằm chằm theo dõi nó, căn bản chẳng thể nào phát hiện được sai lệch nhỏ xíu đó.
La Tiểu Lâu nhanh chóng suy nghĩ. Sai lệch vừa rồi đã chỉ rõ, cái bóng kia chắc chắn không phải là cái bóng của cơ giáp La Thiểu Thiên mà rất có thể là một thiết bị ẩn nấp nhằm truy tung cơ giáp của bọn họ.
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, không hề mở, nhưng lông mi của hắn liên tục động đậy. Ban đầu hắn muốn ngồi xuống, thế nhưng sau đó lại bảo trì cái động tác kia.
Mà lúc này La Thiểu Thiên cũng bắt đầu đưa cơ giáp vào quỹ đạo lái tự động, ra chỉ lệnh lái thẳng đến một tinh cầu đã chọn. Khi La Thiểu Thiên nhìn xuống dưới, sắc hồng trong mắt càng lúc càng nhiều.
Đúng lúc này, tay trái của hắn bỗng nhiên nặng nề. La Thiểu Thiên cúi đầu, phát hiện một bàn tay khác đang kéo ống tay áo của hắn. Thần sắc khẽ động, La Thiểu Thiên thấy La Tiểu Lâu túm tay áo của hắn xuống dưới gầm bàn, lòng bàn tay bỗng nhiên hơi buồn buồn, hóa ra La Tiểu Lâu đang kéo bàn tay hắn để viết chữ.
La Thiểu Thiên nheo mắt, rất nhanh nhìn ra thông điệp trên tay mình: “Bên ngoài có người theo chúng ta, lát nữa ngươi đem ta phóng ra, chúng ta mỗi người lái một cơ giáp tự mình ly khai, phân tán lực chú ý”
La Thiểu Thiên biết, La Tiểu Lâu đây là vẫn nghĩ rằng những kẻ đó hướng về hắn mà tới, vừa nói như vậy là do muốn chính mình dẫn dụ địch nhân rời đi, không muốn liên lụy đến người khác.
Lòng La Thiểu Thiên chợt trào lên một cảm giác ấm áp, ánh hồng sắc trong con ngươi cũng yếu đi một ít. Hắn nhanh chóng viết lên lòng bàn tay La Tiểu Lâu mấy chữ “Đừng động đậy”
Tiếp theo, La Thiểu Thiên cắt bỏ đoạn chỉ lệnh ban nãy, ngón tay vừa trượt, cấp tốc phóng đi.
Sau đó, khi La Tiểu Lâu còn muốn tự mình tranh thủ thời gian, La Thiểu Thiên đã ấn cái nút. Ghế lái chính và ghế lái phụ bỗng nhiên giật, hai người hoàn toàn bị tách ra.
La Tiểu Lâu cả kinh, không rõ có chuyện gì xảy ra. Đáng lẽ phải ngẩng cao thì đầu La Thiểu Thiên lại chậm rãi rủ xuống dưới, như là quá mức mệt mỏi mà rơi vào giấc ngủ. Nhưng mà, là một chiến sĩ cơ giáp gien cấp S như hắn, đây là chuyện không có khả năng xảy ra.
La Tiểu Lâu luống cuống tay chân, môt lúc mới bình tĩnh lại. Trước tiên hắn dùng nguyên lực tra xét tình huống thân thể La Thiểu Thiên – không phát hiện bất luận vấn đề gì cả.
Thế nhưng 125 lại lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói rằng, nó dò xét được, cảm giác của nó về sự tồn tại của La Thiểu Thiên càng lúc càng thấp, hầu như sắp sửa biến mất. Cái cảm giác của nó về La Thiểu Thiên giống hệt với cái cảm giác của nó về cái bóng ở ngoài kia.
“Ta thấy không ổn rồi, ngươi, ngươi hiện tại có tính toán gì không?” 125 hoảng lên rồi. Nó được cử tới để bảo hộ La Tiểu Lâu, nó tuyệt đối sẽ không để La Tiểu Lâu gặp chuyện không may. Lần trước khi lén liên hệ cùng ca ca, ca ca đã nói nhất định phải bảo vệ tốt La Tiểu Lâu. Đối với dị thú, La Tiểu Lâu thập phần quan trọng. Hơn nữa, dù ca ca không dặn dò, bản thân nó là một cơ giáp dị thú đẩy kiêu ngạo, nó cũng chẳng thể để cho bản thân mình đứng nhìn chủ nhân gặp chuyện không may được.
La Tiểu Lâu cố gắng không thể hiện ra sự lo sợ của mình. Hắn nghiêng đầu nhìn La Thiểu Thiên vài lần, sau đó trầm sắc mặt, bắt đầu kiểm tra ghế lái phụ của mình – đang bị đẩy cách khá xa ghế lái chính của La Thiểu Thiên. Hồi trước khi thiết kế hắn cũng không hề cho cơ chế cách ly như thế này, chắc hẳn La Thiểu Thiên tự mình mời cơ giáp chế tạo sư tới sửa. Không lâu sau, La Tiểu Lâu đã tìm được cái nút mở cửa khoang thuyền, thế nhưng lại không tìm được cái nút mở cửa cách ly hai ghế lái.
Nói cách khác, giờ hắn trừ việc có thể ra khỏi cơ giáp, chẳng còn làm được gì nữa, căn bản không thể tiếp xúc được với La Thiểu Thiên.
“Quả thực không ổn rồi, ta nghĩ, La Thiểu Thiên nhất định gặp chuyện” Ngón tay La Tiểu Lâu khẽ động. Khoang thuyền buồng lái phụ của hắn bỗng nhiên vang lên một trận tiếng kêu. Sau đó, một khối kim loại nhỏ bắn ra.
Trận cơ giáp sinh vật này là do La Tiểu Lâu thiết kế, về mặt nào đó mà nói, La Tiểu Lâu còn lý giải cái cơ giáp này hơn cả chủ nhân La Thiểu Thiên của nó.
Bên trong trận cơ giáp này, khác với cơ giáp bình thường, hắn đã thiết kế hệ thống lái cho khoang lái phụ. Tuy nhiên, khi tặng nó cho La Thiểu Thiên, hắn không hề nhắc đến việc này. Đối với loại siêu cấp thiên tài như La Thiểu Thiên mà nói, chắc chắn sẽ không chú ý cái này. Trong ý thức của hắn đại khái cũng sẽ không để người khác giúp đỡ mình tìm cách hiệp trợ mình lái cơ giáp của chính mình.
La Tiểu Lâu vừa mở ra nhìn màn hình lái chính, lập tức nhíu mày. Chỉ lệnh La Thiểu Thiên đặt ra không thể sửa chữa… Vô luận thế nào, điểm cuối của bọn họ chắc chắn sẽ phải là tinh cầu M5. Từ màn hình này còn có thể nhìn ra, trước đó, La Thiểu Thiên đã đặt ra đích tới là một tiểu hành tinh không người ở gần đây. Nhưng mà, nếu đã biết có người theo dõi mình mà vẫn cứ tới một tiểu hành tinh không người ở, quả thực rất nguy hiểm.
Suy nghĩ một lát, La Tiểu Lâu lại bắt đầu quan sát cái bóng giả của cơ giáp kia.
Cái bóng kia khi phát hiện ra lộ tuyến bị thay đổi thì có hơi giật giật, tựa hồ có ý muốn động thủ … La Tiểu Lâu đã chuẩn bị sẵn tinh thần … thế nhưng sau đó, cái bóng giả lại tiếp tục khôi phục dáng dấp nên có của một cái bóng, mô phỏng theo quỹ tích của cơ giáp La Thiểu Thiên.
Năm tiếng đồng hồ sau, hành tinh M5 đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
La Tiểu Lâu nhìn tinh cầu lam sắc trên màn hình, nét mặt càng thêm ngưng trọng. Trong năm tiếng đồng hồ qua, hắn vẫn đều trong trạng thái vô cùng căng thẳng, luôn quan sát cái bóng kì quái kia. Mà đến được hành tinh M5 này rồi cũng chẳng làm hắn thở phào được tí nào. Sauk hi đến được tinh cầu M5, cơ giáp của La Thiểu Thiên sẽ dừng lại. Nếu như trước đó La Thiểu Thiên vẫn còn không tỉnh lại, hắn cũng đành phải tự mình thao tác cơ giáp.
Nhẩm tính thời gian, tim của La Tiểu Lâu cũng đập dồn dập hơn. Đúng lúc này, tay của hắn bỗng nhiên khẽ động.
La Tiểu Lâu sửng sốt, không dám tin mà nhìn máy thông tin của mình. Máy thông tin của hắn thu được tin tức. La Tiểu Lâu quả thực không nghĩ tới, vào thời điểm này, máy thông tin lại khôi phục được bình thường.
Nhìn thoáng qua màn hình, còn hai phút nữa. Giơ lên cổ tay, cấp tốc mở cái tin kia ra. Lâu như vậy rồi, hắn thực sự rất muốn liên hệ với Nguyên Tích.
Kết quả sau khi mở ra tin tức, La Tiểu Lâu lại phát hiện, người phát tin là La Thiểu Thiên. Trên đó chỉ nói một câu đơn giản: “Sauk hi đến M5, ngươi lập tức rời đi. Nếu ngươi lưu lại, hai người chúng ta đều rất nguy hiểm”
La Thiểu Thiên đến giờ vẫn không tỉnh lại, tin này hiển nhiên là trước đó hắn soạn ra rồi đặt giờ gửi đi, mà không gửi từ ban nãy là sợ La Tiểu Lâu lo lắng.
Nếu như giờ La Thiểu Thiên tỉnh lại, hắn cũng chẳng ngại lái 125 ly khai. Thế nhưng La Thiểu Thiên biến thành cái dạng này… hắn sao có thể quẳng em trai mình mà đi được?
La Tiểu Lâu lại nhìn thoáng qua thời gian còn lại, tay hơi do dự, cuối cùng vẫn đánh điện thoại. Ban đầu là không có ai tiếp, mãi đến khi thời gian chỉ còn có 10s, La Tiểu Lâu chuẩn bị nhảy ra khỏi cơ giáp, đầu dây bên kia rốt cuộc bắt máy.
“ngươi đang ở đâu?” Đầu dây bên kia hơi dừng một chút rồi nhanh chóng truyền đến câu hỏi gọn gàng dứt khoát của Nguyên Tích. Hơn nữa từ thanh âm không thể phát hiện được bất luận cái tâm tình gì.
La Tiểu Lâu vô cùng kinh hỉ, lập tức nói “ta ở tinh cầu M5, Nguyên Tích, ngươi hãy nghe ta nói…”
“Ở yên đó, ta sẽ phái người đến đón ngươi”. Nguyên Tích cắt ngang câu của La Tiểu Lâu, cấp tốc nói.
La Tiểu Lâu ngơ ngác mà nhìn máy liên lạc bị gián đoạn… thanh âm của Nguyên Tích … lần đầu tiên làm hắn cảm thấy có chút xa cách…
Thế nhưng giờ cũng chẳng có thời gian lo lắng việc này, cơ giáp của La Thiểu Thiên đã đến tinh cầu M5, sau đó dừng ở giữa không trung.
Nguyên lực của La Tiểu Lâu vẫn vây quanh cái bóng cơ giáp kia. Trong nháy mắt cơ giáp dừng lại, cái bóng kia cuối cùng đã hiển hiện thân ảnh thật sự của mình.
Thân thể La Tiểu Lâu bởi vì vô cùng khiếp sợ mà nháy mắt cứng ngắc, lúc cái bóng hiển hiện hình thể thực sự, hắn mới phát hiện, cái đó thậm chí chẳng phải là một trận cơ giáp. Thứ theo đuôi bọn hắn suốt quãng đường có đầu có đuôi, con mắt khổng lồ mang theo hoàng sắc quang mang. Mà nhờ khuôn ngực đang phập phồng kia của nó, La Tiểu Lâu có thể xác định, thứ này là sống.
Ngay khi móng vuốt sắc bén của thứ đó sắp trảo được cơ giáp của La Thiểu Thiên, tay La Tiểu Lâu khẽ động, cơ giáp tức tốc thối lui, miễng cưỡng tránh khỏi công kích, sau đó xuất hiện tại một nơi cách xa thứ kia mười thước.
Tiếp theo, hơn mười hạt pháo nã thẳng về hướng quái vật. Với trình độ lái cơ giáp của La Tiểu Lâu, viễn trình công kích có thể nói là thế mạnh. Bị công kích bất chợt, lại với khoảng cách gần thế kia, xác suất con quái vật kia tránh được khỏi hạt pháo gần như là số 0.
Càng làm La Tiểu Lâu khiếp sợ hơn chính là, thứ đó căn bản không có tránh, trực tiếp lao về phía bọn họ. Hơn nữa, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp tới trước mặt.
La Tiểu Lâu giật mình một cái, cơ giáp nháy mắt bay đi ra ngoài. Hắn đã chẳng có thời gian xoay người. Mà sau khi La Tiểu Lâu tránh ra, con quái vật kia trực tiếp phóng thẳng vào một vệ tinh nhân tạo gần đó.
Vệ tinh nhân tạo do hợp kim cứng rắn nhất của đế quốc tạo thành, sau khi va chạm với thân hình con quái vật, cư nhiên chậm rãi rơi xuống.
La Tiểu Lâu thấp hô một tiếng, buông tha cái ý định đả thương con quái vật này. Cơ giáp màu xanh trắng tức tốc lao về phía xa.
Đây rốt cuộc là con quái vật gì vậy? Không chỉ va chạm làm hỏng cả vệ tinh nhân tạo to và cứng chắc như vậy, càng kinh khủng hơn là, lúc mà nó áp sát vào ban nãy, La Tiểu Lâu thanh thanh sở sở mà nhìn thấy, hạt pháo hầu như không tạo cho con quái thú đó bất luận vết thương gì.
Mà vụ va chạm lớn như vậy cuối cùng cũng đã kinh động đến quân đội của hành tinh M5. Bởi vì nơi này khá gần chiến tuyến, cư dân ở trên hành tinh đã di chuyển hết, chỉ còn lại toàn quân đội.
Hiện tai, trên bầu trời đã xuất hiện hai đội cơ giáp dò xét, hướng về phía La Tiểu Lâu bay lại.
La Tiểu Lâu nghĩ mà sợ. Nếu La Thiểu Thiên không sửa lại hành trình, dù hắn có chuẩn bị nghênh chiến tốt thế nào thì chắc cũng chẳng ứng phó nổi con quái vật này.
Nhưng mà, sự tình xa xa không xong so với dự tính của La Tiểu Lâu.
Bộ phận an ninh của tinh cầu M5 lúc này đã hoàn toàn rối loạn. Trưởng bộ phận đầu đầy mồ hôi mà nhìn quái thú xuất hiện trên màn hình, quát lớn với tổ trưởng tổ điều tra ngay bên cạnh “Đây là cái thứ gì vậy? Trước khi tướng quân phát hỏa, ngươi tốt nhất nên có được một lời giải thích!!”
Sắc mặt của tổ trưởng tổ điều tra còn xấu hơn cả thủ trưởng của mình, nơm nớp lo sợ mà đáp “Hiện đã phái người đi thăm dò, thế nhưng chúng ta hoàn toàn không có bất kì tư liệu gì về chủng loại sinh vật này. Đến giờ cũng vẫn không có bất luận cái gì phát hiện”
Bộ phận trưởng căm tức vạn phần. Hắn chẳng quan tâm đó là cái thứ quái quỷ gì. Hắn chỉ muốn biết cái thứ có sức phá hoại siêu cường kia có nhược điểm gì. Chưa đầy nửa giờ, bọn họ đã bị tổn thất không ít cơ giáp, con quái vật chết tiệt kia có lực phá hoại cùng lực phòng ngự mạnh đến nghịch thiên … Cứ như vậy, căn cứ này sẽ gặp tổn thất cực đại. Toàn bộ căn cứ bọn họ, cả một cái căn cứ to như thế mà nếu chẳng bắt được một con thú hoang, truyền đi ra chẳng phải là cái trò cười hay sao?
Mà theo thời gian trôi qua, căn cứ thậm chí còn có nguy cơ toàn bộ bị hủy ở trong tay con quái thú này… Kết quả như thế, bộ phận trưởng cho tưởng cũng không dám tưởng.
Đúng lúc này, cửa ngoài bị gõ. Bộ phận trưởng lạnh lùng xoay người, đang muốn tiếp tục phát hỏa, mới phát hiện được người tới là người của tổ kỹ thuật gien. Ông ta hơi sửng sốt, mấy tên khoa học điên này đến đây vào lúc này làm cái gì?
Tuy rằng rất khó chịu, nhưng đám khoa học điên này lại có một địa vị rất đặc thù, cho nên ông ta chỉ có thể kiềm chế mà bắt chuyện.
Người đi đầu đám khoa học gia là một người trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn cũng không nói vòng vo, thẳng thắn bảo “Bộ phận trưởng, tôi lại đây, là vì quái thú xuất hiện ngày hôm nay”
Bộ trưởng an toàn sáng mắt lên, âm thanh nháy mắt đã thêm vào một tia nóng bỏng kích động, khách khí hỏi thăm “Lẽ nào tổ trưởng Lâm có tư liệu về nó?”
Người thanh niên kia lắc đầu “Trong cơ sở dữ liệu không có bất luận dữ liệu nào tương quan, nhưng từ nhữn cơ giáp bị hư hao kia, chúng tôi lấy được nước bọt của loại sinh vật này… Nó có lực ăn mòn rất mạnh, cùng độc tính nguy hiểm vô cùng… sau lại, căn cứ vào kết quả phân tích gien, chúng tôi cho ra kết luận, đây là một loại sinh hóa thú kiểu mới”
Bộ trưởng an toàn biến sắc. Xuất hiện sinh hóa thú mới. Đây chẳng hề là chuyện nhỏ. Mỗi lần đại chiến, chỉ cần sinh hóa thú xuất hiện, thương vong đều là thảm trạng. “Sinh hóa thú? Các vị dám chắc không? Quan trọng hơn nữa là, Lâm tổ trưởng, vô luận như thế nào, ngài nên nghiên cứu nhược điểm của con quái thú này đã chứ!!” Chiếu theo tình hình này, đội quân của hắn chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn có vài người…
Người thanh niên kia sắc mặt càng thêm nghiên tíc “Tôi chính là vì chuyện này mà tới. Chúng tôi không thể nghiên cứu ra bất luận nhược điểm gì của nó. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, con sinh hóa thú mới này sẽ mang đến tai nạn không thể tưởng tượng được cho chúng ta”… “Cho nên, chúng tôi kết luận, dù là tập trung toàn bộ binh lực của cả căn cứ này, cũng không thể tiêu diệt được con quái vật này, ngược lại còn có khả năng bị tiêu diệt. Vì nguy cơ này, chúng tôi mới chạy vội tới đây hội báo với ngài, lúc này, cần khẩn cấp báo cáo cho tướng quân. Ngài cùng tôi cùng đi gặp tướng quân”
Người kia vừa nói xong, bộ trưởng an ninh đã trắng bệch mặt.
Lúc này, La Tiểu Lâu – đang ngồi ở ghế lái phó – đã bắt đầu hoảng loạn. Vô luận như thế nào, hắn đều không thể thoát khỏi sự truy đuổi của cái thứ kinh khủng phía sau.
Hơn nữa, đấy là trong tình trạng có không ít quân đội kiềm chế xung quanh rồi đất.
Đằng sau hắn càng lúc càng có nhiều thiết bị máy móc bị phá hỏng, càng nhiều cơ giáp bị nổ tung cùng càng nhiều chiến sĩ cơ giáp chết thảm… La Tiểu Lâu vừa hổ thẹn vừa run sợ trong lòng.
Căng thẳng quá lâu làm tầm mắt của hắn bắt đầu không rõ, ngón tay vẫn di động nãy giờ dần đau đớn đến chết lặng, không tài nào nhấc lên nổi.
La Tiểu Lâu lại nhìn thoáng qua màn hình, tay khẽ động, cơ giáp màu xanh trắng lại hướng về phía căn cứ ngoại vi mà bay.
Căn cứ ngoại vi, là một khu vực kiến trúc cực lớn, thế nhưng bên trong lại không có người. Cơ giáp của La Tiểu Lâu cấp tốc từ bầu trời hạ xuống, bắt đầu di động trong dãy kiến trúc vòng vèo, nỗ lực đặt chướng ngại trên đường đi để cắt đuôi …
Thế nhưng, điểm đỏ càng lúc càng gần làm hắn gần như tuyệt vọng. Vô luận như thế nào hắn đều không thoát khỏi sự truy sát của tên kia. Nhưng cũng thật lạ, rõ ràng hắn đã thoát khỏi tầm nhìn của con quái vật kia, sao nó vẫn có thể đuổi theo đúng hướng của hắn được?
Lẽ nào, con quái vật này còn có khả năng định vị? La Tiểu Lâu do dự vài giây, nhìn dịch thể đang càng lúc càng cận kề, cắn răng một cái, thu cơ giáp lại. Sau đó, La Tiểu Lâu mang theo La Thiểu Thiên – vẫn đang hôn mê bất tỉnh – chạy về một phía đường hẹp.
Không quá vài giây, tiếng kêu của 125 lại truyền đến “Nó lại đuổi tới rồi!!”
Hơn nữa, lần này, đã chẳng thấy bóng dáng quân đội đâu nữa, không biết là bị tiêu diệt toàn bộ, hay là không dám truy đuổi quái thú nữa..
La Tiểu Lâu thở dài, kéo La Thiểu Thiên tới một góc tường, sau đó chính mình chạy về một phía khác.
Hiện giờ hắn vẫn không tìm ra được con thú kia dựa vào cái gì mà truy tung được bọn họ, thế nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể tách ra tự mình chạy, thử xem xem liệu có thể lái 125 đi không.
Cơ giáp màu lam đậm xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu, nhưng mà, trước khi hắn kịp chui vào, thân ảnh con quái vật đã hiện ra cách bọn họ không xa.
La Tiểu Lâu tăng tốc, thế nhưng thoáng cái, vô số xúc tua mang theo niêm dịch đã hướng về phía hắn.
Lam quang trên người 125 chợt lóe, mười hai đầu đạn pháo bay thẳng về phía đám xúc tua. Sau một tiếng vang lớn, đám xúc tua ngừng lại tầm ba giây, sau đó lại vẫn lành lặn mà đổ về phía La Tiểu Lâu.
Công kích của 125 tuy có thể tạo thành thương tổn nhỏ đối với con quái thú này, thế nhưng vẫn không thể ngăn trở nó.
Đám xúc tua cấp tốc cuốn đầy lấy cơ giáp màu lam sậm, chỗ khoang điều khiển là bị xúc tua chui vào nhiều nhất… có ba cái xúc tua hướng về phía La Tiểu Lâu.
125 nảy lên một cái, một cánh tay bạch sắc kéo dài ra. Đó là vũ khí đầu tiên mà 125 lấy được ở nơi phong ấn – Nhận – sau vẫn chưa có cơ hội xuất thủ.
Nhận: tên vũ khí
Nhận nhanh chóng chặt đứt đám xúc tua đang vây công La Tiểu Lâu. Tuy vậy, La Tiểu Lâu cũng không vào được khoang điều khiển, hắn bị 125 đẩy ra ngoài. Một lát sau, La Tiểu Lâu lại bị đám xúc tua cuốn lấy.
La Tiểu Lâu ngã trên mặt đất, may mà không bị con quái vật thương đến, cái trán hơi trầy sướt, một vệt máu theo thái dương chảy dài xuống dưới. Tuy rằng không bị thương nghiêm trọng gì nhưng cũng vô cùng chật vật.
Càng làm La Tiểu Lâu phiền muộn hơn nữa là, hắn trùng hợp lại rơi vào chỗ góc ban nãy giấu La Thiểu Thiên.
La Tiểu Lâu nhịn đau, cấp tốc đứng lên, dự định ly khai.
Thế nhưng La Thiểu Thiên – nãy giờ vẫn hôn mê không nhúc nhích – giờ bỗng nhiên giật giật, tiếp đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu, một đôi con ngươi đỏ tươi như máu mở ra nhìn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.