La Tiểu Lâu vì cứ bị quấy rầy mà tỉnh lại, nó miễn cưỡng mà hé mở một con mắt, lắc người đẩy cái tay vẫn luôn sờ đầu nó ra, chân sau đạp đạp. Cái tay khó ưa trên người cuối cùng cũng biến đi, La Tiểu Lâu thở nhẹ ra, thoải mái mà lắc lắc cái đuôi … từ từ đã, có chỗ nào đấy không đúng lắm.
La Tiểu Lâu vừa định mở hẳn mắt ra đã bị cắp nách xách lên, cậu kêu một tiếng, giãy giụa.
Nguyên Tích hừ một tiếng nhưng vẫn nhanh chóng đặt nó lại trên giường, 125 bưng một bát nước chờ ở một bên, đút cho La Tiểu Lâu uống vài hớp lại lui ra. La Tiểu Lâu chờ lượng nguyên lực đã khô kiệt của mình khôi phục chút ít thì bắt đầu vận chuyển nguyên lực toàn thân.
Như mọi khi, thân thể nhanh chóng biến đổi, mái tóc đen bết ướt rũ xuống che lên khuôn mặt La Tiểu Lâu. Tạ ơn trời đất, cậu vẫn có thể khôi phục được hình người. Nhưng cậu chưa kịp vui hết,ngay giây tiếp theo, một cơn đau mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể.
La Tiểu Lâu rên lên một tiếng rồi cắn răng chịu đựng. Loại di chứng này như một trận khổ hình, toàn thân cậu bắt đầu bị che kín bởi một lớp mồ hôi.
Chuyện này chẳng lẽ sẽ kéo dài những một năm? La Tiểu Lâu‘kinh hồn táng đảm’ mà nghĩ.
Tiếp đó, La Tiểu Lâuđược Nguyên Tích nhẹ nhàng ôm vào. Nguyên Tích thậm chí còn không cuộn cậu vào cáiga giường (vừa biến hình xong nên vẫn trần như nhộng) mà trực tiếp ôm cậuđi vào phòng tắ. 125 kéo cái đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-khe-uoc-no-dai/1344757/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.