125 bỗng nhiên dừng động tác, tuy không xoay người lại nhưng lỗ tai rõ ràng đã vểnh lên.
“Hừ, sao ngài lại xin lỗi với ta? Ngài là người nuôi ta, chẳng phải là cơ giáp cấp dưới của ta, hơn nữa, ngài phạm lỗi sai gì hay sao?” 125 rầm rì nói.
Khóe miệng La Tiểu Lâu hơi chút run rẩy. Chẳng cần hỏi cũng biết cách nói năng này là học từ ai. Loại ngôn từ đầy hờn dỗi lại kiêu ngạo thế này thì ngoài phong cách của Nguyên Tích ra thì còn ai vào đây nữa.
“Đương nhiên, ta cũng không thấy là ta làm gì sai, dù sao, rơi vào nơi này cũng không phải là ý nguyện ban đầu của ta” La Tiểu Lâu cười sờ sờ cái đầu to màu xanh của 125 “Ta chỉ là muốn nói, thực xin lỗi, ta không phải là ‘người kia’ – nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ dị thú thực sự để hắn thức tỉnh, nhưng mà, ta không phải hắn, ta chỉ là một con người của thời xưa xưa lắm, xin lỗi vì trước đây không nói cho ngươi biết, nhiệm vụ của ngươi không hoàn thành được. Nhưng mà, ta thật hạnh phúc vì được biết Nguyên Tích, cả ngươi nữa. Với ta mà nói, ngươi cùng Nguyên Tích đều là những người rất quan trọng, cục cưng ạ”
Lúc nghe được câu đầu tiên, 125 hơi có chút cứng ngắc, nghe đến đoạn sau thì người chậm rãi thả lỏng, nhưng nó vẫn cố gắng duy trì ngữ điệu đầy kiêu ngạo “Đúng thế, ta không hoàn thành được nhiệm vụ, đối với một con thú có trí thông minh nhân tạo như ta, đả kích này làm tổn thọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-khe-uoc-no-dai/1344689/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.