Chương trước
Chương sau
Lúc La Tiểu Lâu tỉnh táo lại, phát hiện Nguyên Tích đang tựa vào bên cạnh mình mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Gần như nháy mắt khi La Tiểu Lâu tỉnh, Nguyên Tích cũng mở mắt ra mà nhìn về phía hắn.
La Tiểu Lâu chậm chạp mà ngắm nhìn vài giây, nơi đầu tiên mà mắt hắn dừng lại chính là cái cổ áo màu trắng đang rộng mở của Nguyên Tích, lộ ra khuôn ngực trắng khỏe, theo đó là đường cong xinh đẹp của cơ thể, xuống chút nữa là những múi cơ bụng bị cánh tay của Nguyên Tích che khuất tầm nhìn, nhưng La Tiểu Lâu biết rõ những múi ấy có bao nhiêu săn chắc… Hắn không thể không tiếc hận mà thu hồi ánh mắt “mê giai” của mình, nuốt nuốt nước miếng.
Hắn không rõ gần đây mình làm sao nữa, thường xuyên không cầm giữ được bản thân. Hắn thậm chí mong mỏi được đi tới sờ sờ hai cái… Được rồi, có thể là vì bọn họ còn đang trong thời kì tân hôn, là nam nhân nên cũng cần phải đòi hỏi nhiều một chút, hoặc cũng có thể là vì hành vi cầm thú tối qua của Nguyên Tích gây cho hắn thật lớn khoái cảm.
Cuối cùng, tầm mắt La Tiểu Lâu chống lại ánh mắt bình tĩnh cùng kiên nhẫn của Nguyên Tích.
Mặt La Tiểu Lâu có chút nóng lên, không phải là phán đoán mà thực sự Nguyên Tích hiểu rõ được ý tứ trong tầm mắt ‘mê zai’ ban nãy của hắn. La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, cổ có chút khô, khó khăn hỏi “…. Này, buổi sáng tốt lành”
Bỗng nhiên, La Tiểu Lâu nhớ ra, hắn còn rất nhiều việc cần phải ‘khai báo’ với Nguyên Tích. Nghĩ đến đây La Tiểu Lâu có chút kinh hồn táng đảm, hắn đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay cũng không thật tốt giống như mình nghĩ ban nãy.
“Đi rửa mặt, sau đó chúng ta xuất phát” Nguyên Tích nhìn hắn một lát, bỗng nhiên nói. Hình như Nguyên Tích đã quên màn thẩm vấn hôm qua. Tiếp theo, Nguyên Tích chần chờ hai giây, hỏi “Ngươi bây giờ có thể tùy ý biến thân?” Đại khái do nội dung của câu hỏi làm cho sắc mặt Nguyên Tích có chút không dễ xem.
La Tiểu Lâu lập tức ngoan ngoãn trả lời: “Chắc là có thể, nhưng ta nghĩ … chắc ngươi hy vọng ta bảo trì loại hình dáng này hơn chứ?”
Nguyên Tích lạnh lùng mà trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu, đến khi La Tiểu Lâu có ý định lui rụt lại, Nguyên Tích mới đi tới trước nhéo tên kia một cái “Đó là chắc chắn, nhưng mà bây giờ chúng ta cần rời khỏi thành, mà ngươi không có thân phận phiếu của khu D. Chỉ đành để ngươi biến thành cái bộ dáng ngu xuẩn kia trước đá. Đến khi chúng ta trở về, ta sẽ giúp ngươi xin cái giấy cho phép”
La Tiểu Lâu toàn thân bủn rủn, bị Nguyên Tích kéo một cái đã phải dựa vào trên người hắn. Ôm ấp cường ngạnh quen thuộc làm cho hắn cảm thấy cảm động cùng an toàn. Hắn vốn tưởng rằng không còn … có thể ở cùng một chỗ với Nguyên Tích. Nhưng thật sự không ngờ, những cảm xúc mãnh liệt đêm qua đã bù lại đêm tân hôn của bọn họ.
“Cái kia, nếu ngươi không ngại, ta có thể biến thành hình thú mỗi lần ra khỏi cửa thành, như vậy có thể khỏi phải giao ra một khối năng lượng thạch. Chờ đến khi chúng ta có nhiều năng lượng thạch hơn, ta sẽ xin giấy phép vào thành sau” La Tiểu Lâu cẩn thận đề nghị. Hắn cảm thấy Nguyên Tích đã đủ vất vả rồi, chớ nói chi là bọn họ bây giờ còn nuôi thêm một lão nhân.
Nguyên Tích phẫn nộ mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu,nói như đinh đóng cột: “Đây là lần cuối cùng, ta không muốn phải nhìn thấy con thú kia nữa! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta đến ngươi mà cũng không nuôi nổi hay sao? Dù lúc ngươi chỉ là con thú, ta cũng dưỡng rất khá! Mấy ngày nay ngươi béo lên ít nhất ba cân! Ta xách lên ta biết!”
“…” La Tiểu Lâu ngượng ngùng mà rụt lui. Cả ngày không vận động, mỗi ngày đều bị ôm lên, còn bị nhồi ăn như nhồi vịt – mỗi ngày đều bị nhét một viên thực phẩm dinh dưỡng – béo lên một chút thì có gì kì quái chứ? Hơn nữa, Nguyên Tích sao không nói thử xem hắn làm rụng nhiều ít lông của mình…?
Đến khi La Tiểu Lâu rời giường, kinh ngạc phát hiện 125 đã chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài, bao gồm cả nội y. Hắn bắt đầu hoài nghi tối qua 125 có phải là cố ý hay không. Thấy Nguyên Tích ở bên cạnh hắn chỉ có thể buông tha ý định lập tức thẩm vấn 125.
Lúc mặc quần áo La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện xích động vật trên cổ mình đã không còn, không khỏi vui mừng mà thầm nghĩ, xem ra sau buổi tối hôm qua, thú tính của Nguyên Tích đã qua, khôi phục lại nhân tính.
La Tiểu Lâu rửa mặt xong, ăn song bữa sáng, đã nhanh mười hai giờ rồi, hắn đã làm Nguyên Tích trễ hai, ba tiếng thời gian cơ hội săn năng lượng thạch.
Thoát khỏi cảm giác áy náy, La Tiểu Lâu phát hiện Nguyên Tích không hề quay đi, chẳng hề tránh né mà nhìn mình chằm chằm, hắn chỉ có thể trước mặt Nguyên Tích mà biến thành một con thú trắng.
Quần áo rớt ra trùm trên đầu bị lấy đi, Nguyên Tích xách La Tiểu Lâu lên. Sau đó khi La Tiểu Lâu còn không kịp phản ứng, lấy hạng quyển đeo vào cổ nó.
La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt. Đây là cái quy định gì vậy a…
Lúc ra cửa, La Tiểu Lâu đã thấy lão nhân hôm qua mang về áo quần sạch sẽ, đang ở trong sân phơi nắng, nhìn thấy Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu, cười tủm tỉm mà chào vài câu.
La Tiểu Lâu lập tức quơ quơ móng vuốt, Nguyên Tích thì cũng chào hỏi lại “Ly Tác đại thúc à, chúng ta đi ra ngoài đây” Nói xong, Nguyên Tích đem bữa sáng cùng cơm trưa để lại cho lão nhân.
Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đã sớm xuất môn, Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu đi ra ngoài. Lúc sau, ra khỏi khu D, Nguyên Tích muốn tìm một chỗ kín đáo, bèn đưa La Tiểu Lâu cùng đi động sóc. La Tiểu Lâu cũng hiểu được không thể tránh vào một chỗ khuất mà đành phải biến thân trước mặt Nguyên Tích. Nguyên Tích thậm chí còn sờ sờ đầu nhũ bị cắn hôm qua của La Tiểu Lâu, hưng trí bừng bừng mà nói “Đỏ!” >”

Chương trướcChương tiếp
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.