́NG.
La Tiểu Lâu cẩn thận quan sát Nguyên Tích. Thấy Nguyên Tích tựa hồ đã ngủ rồi, La Tiểu Lâu do dự một chút rồi mới từ từ leo lên bụng Nguyên Tích, nhẹ nhàng nằm úp sấp xuống.
Nằm trên bụng Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cứ nghĩ ngợi linh tinh, càng nghĩ càng thấy nôn nóng bất an. Cậu giật giật thân thể, sau đó cọ cọ viên đá đeo trên cổ gọi 125. 125 đang bị thương. Ko biết nó bây giờ thế nào nữa. Nếu mình còn ý thức nguyên lực thì biết đâu có thể giúp sửa chữa cho nó đc rồi. Lo quá!
Trải qua 1 ngày mệt nhọc, La Tiểu Lâu trở mình vài lần rồi ngủ thiếp đi.
Một bàn tay ôm La Tiểu Lâu lên, thấy La Tiểu Lâu ko hề có tính cảnh giác mà tỏ vẻ kháng cự gì bèn đặt nó nằm lên gối đầu, sau đó Nguyên Tích vùi đầu vào đám lông trắng mềm mại trên cổ nó rồi nhắm mắt ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, La Tiểu Lâu phẫn nộ oán giận viết viết mấy câu chỉ trích Nguyên Tích vì đêm qua bắt mình làm đệm.
Nguyên Tích đọc mấy câu cậu viết xong bèn châm chọc:” Thế bây giờ em còn tác dụng nào ko?”
La Tiểu Lâu lập tức ủ rũ.
Sau đó Nguyên Tích lại càng quá đáng hơn. Hắn thô bạo lau mặt và 4 cái chân cho La Tiểu Lâu xong liền lấy trong ngực ra 1 cái gì đó, thuần thục đeo vào cổ La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Tích. Anh ta, anh ta đeo vòng cổ động vật cho mình!
Nguyên Tích cất giọng ôn hòa:”Nếu em dám tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-khe-uoc-no-dai/1344681/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.