Nguyên Tích trợn tròn mắt, khó hiểu nhìn La Tiểu Lâu, “Mắt em là Thần Mã đấy hả? Anh đương nhiên là con trai của cha anh với mẹ anh rồi, không phải thì với ai? Anh nghĩ nếu em mà dám nghi ngờ vấn đề này nữa, cha anh khẳng định sẽ cho rằng đây là một sự khiêu khích với quốc vương.” “Không, không phải đâu, tin em đi, em tuyệt đối không có ý khiêu khích gì ngài đâu.” La Tiểu Lâu lập tức làm rõ. Tuy vậy, cậu vẫn cẩn thận lùi về sau một bước, vẻ mặt cực kỳ khó coi, thậm chí có chút xanh xao. Khi hai đầu lông mày của Nguyên Tích ngày càng co vào nhau hơn, La Tiểu Lâu rốt cục cũng cố lấy dũng khí, hỏi: “À ừm, lẽ nào hiện tại nam giới đã có khả năng sinh con rồi sao?” Trời ơi! Tuy hiện tại đã là sau bốn nghìn năm rồi, cái gì cũng đều có thể, cơ mà! Cơ mà cậu không muốn… sinh con đâuuu. Nếu bây giờ bắt đầu hối hận chuyện kết hôn thì có còn kịp không… Nguyên Tích sững sờ một giây, rồi lập tức phá ra cười. Hắn bỗng dưng nhoài người về phía trước, dễ dàng tóm lấy La Tiểu Lâu không kịp phản ứng, ngăn chặn phản kháng yếu ớt của cậu, sau đó khiêng cậu lên vai và vác về phòng ngủ, nói với giọng hưng phấn: “Anh thực sự không ngờ trong lòng em lại nôn nóng vụ này. Cũng đúng, sau khi kết hôn chúng ta nên suy nghĩ đến vấn đề có con. Nào, bắt đầu từ đêm nay chúng ta sẽ nỗ lực, tốt nhất là em nên sớm ngày sinh con cho anh.” “Này, anh điên rồi! Mau buông em xuống. Em, em em là con trai!” La Tiểu Lâu quả thực muốn òa khóc. Cậu không rõ vì sao mình lại còn lo lắng cái chuyện này. “Baby, điều này anh rõ hơn ai hết mà.” Nguyên Tích cười xấu xa, vỗ nhẹ mông La Tiểu Lâu một cái. “Anh không được ép buộc em, em không muốn sinh ——” La Tiểu Lâu bấp chấp vấn đề lễ nghi và sự căng thẳng khi vừa mới vào hoàng cung. Chỉ cần vừa tưởng tượng ra một Nguyên Tích nhỏ tuổi, mồm ngậm núm vú an ủi, hung tợn trừng mắt nhìn cậu là cậu đã sợ chết khiếp rồi —— Không, không, trọng điểm không phải ở đó, trọng điểm là cậu không muốn biến thành một gã đàn ông mang thai! Ngài quản gia và các người hầu đi theo rất thức thời mà không xuất hiện trên đường hai người trở về. Nhưng mấy người nhìn trộm đều cảm thán trong lòng, tình cảm giữa vương tử và vương tử phi tương lai quả là tốt. Phòng ngủ rộng lớn thoải mái, Nguyên Tích trải qua một buổi tối vô cùng sung sướng, ăn La Tiểu Lâu sạch sẽ, không chừa lại một chút nào. Nhất là khi La Tiểu Lâu vẻ mặt kinh hoảng, trong cơn khoái cảm còn làm ra mấy pha giãy dụa. Cùng lo lắng hãi hùng còn có 125. Nó thấy nó có thể mường tượng ra được tương lai của mình. Bố mẹ nuôi có con ruột rồi sẽ ngược đãi với nó như thế nào, dù La Tiểu Lâu có đối xử tốt với nó ra sao nhưng nó vẫn còn phải chống đỡ lại chiêu trò dụ dỗ của Nguyên Tích và đứa con —— Không chừng vài năm sau nó sẽ bị ngừng cung cấp hộp năng lượng hai cha con nhà này vào đêm trăng tàn gió cao nào đó sẽ lén lút ném nó vào vùng bão từ sau lưng La Tiểu Lâu. Nếu nó may mắn không chết thì sẽ được tặng táo độc hay thứ gì đó tương tự, hoặc nhân cơ hội ăn cắp kho dự trữ nhỏ của nó… 125 bị nhốt ở phòng bên cạnh nhớ lại bộ phim về gì ghẻ mà gần đây nó mới xem, tự dưng thấy gió thổi ***g lộng. Sau khi cảm thấy mỹ mãn, Nguyên Tích bèn mang La Tiểu Lâu đi tắm rửa cùng. Sau đó ôm La Tiểu Lâu, chôn đầu lên cổ cậu, ra vẻ ăn no uống đủ chuẩn bị đi ngủ. La Tiểu Lâu chưa dám ngủ. Cậu khẽ khàng lay Nguyên Tích, u buồn mà hỏi: “Sẽ không có chuyện gì thật chứ?” Nhìn La Tiểu Lâu sợ hãi rụt rè như nàng dâu bé nhỏ, Nguyên Tích cười khì, quàng cả tay lẫn chân lên người cậu, nói: “Sao ngay cả cái này mà em cũng không biết vậy? Nam giới đương nhiên không có khả năng sinh con rồi. Là thụ tinh trong ống nghiệm, lấy gen của cha mẹ anh tạo nên.” La Tiểu Lâu lúc này mới chậm rãi thở nhẹ một hơi, thần kinh kéo căng phòng bị cả đêm cũng hạ xuống. Hôm sau, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích gắng gượng tới kịp giờ ăn trưa theo lời mời dùng chung bữa của quốc vương và vương hậu bệ hạ. Khi hai người bước vào phòng ăn, bên trong đã có bốn người. Quốc vương bệ hạ và Già Lăng bệ hạ ngồi ở chính giữa, bên cạnh Già Lăng bệ hạ là Nguyệt Thượng và Tô Lan. Khi trông thấy La Tiểu Lâu theo Nguyên Tích đi vào, vẻ mặt của Nguyệt Thượng và Tô Lan đều có chút khác thường, nhưng hai người nhanh chóng che giấu đi. Nguyên Liệt trừng mắt nhìn Nguyên Tích, ngoắc tay bảo hắn và La Tiểu Lâu ngồi bên cạnh mình, sau đó nói: “Cũng không phải là người ngoài, không cần câu nệ, hoạt động nào.” Giữa bữa tiệc, Nguyệt Thượng thỉnh thoảng nói chuyện cùng quốc vương và vương hậu. Già Lăng bệ hạ như mọi khi vẫn không nói nhiều, đa phần là hỏi Nguyệt Thượng bài vở kỳ tới và chuyện huấn luyện. Thấy hai người như vậy, quốc vương bệ hạ dường như còn quan tâm Nguyệt Thượng nhiều hơn cả con trai của mình. Tô Lan không khỏi đắc ý mà nhìn La Tiểu Lâu đối diện với mình, nhưng La Tiểu Lâu đang bận ăn tôm trước mặt, Nguyên Tích thì bóc vỏ giúp cậu. Già Lăng bệ hạ một tay chống cằm mỉm cười nhìn hai người bọn cậu. Xem ra cuối cùng cũng có người có thể trông nom tiểu bá vương của nhà mình rồi. Điều khiến người khác ngưỡng mộ hơn nữa là, hai đứa này hoàn toàn không tự giác ra được điều đó. Bữa cơm nhanh chóng kết thúc. Tô Lan rốt cục cố lấy dũng khí, đứng dậy hành lễ với Nguyên Liệt, rồi thấp thỏm nói: “Bệ hạ, con cũng muốn đi theo anh Nguyên Tích và anh Nguyệt Thượng, được không ạ?” Nguyên Liệt kinh ngạc nhìn Tô Lan, lắc đầu: “Không được, bài kiểm tra lần này rất nguy hiểm, không thích hợp cho con đi. Đến chúng nó còn khó bảo toàn cái thân của mình nữa là.” Tô Lan ủ rũ ngồi xuống. Nó hiểu rằng, tuy Nguyên Liệt đối xử rất hòa ái với hai anh em nó, nhưng một khi ngài đã quyết định chuyện gì thì sẽ tuyệt đối không thay đổi. Lúc này, La Tiểu Lâu ngẩng đầu hỏi: “Đã xác định là kiểm tra gì chưa?” Tối hôm qua cậu đã hỏi Nguyên Tích, bài kiểm tra thành niên của hắn sẽ được rút thăm bất kì một nhiệm vụ cấp A từ quân đội. “Là phong ấn ‘Renda’. Các con phải mang bản đồ đi cùng để tìm được nơi đó, rồi mang thứ mà quân đội đã tìm kiếm suốt 12 năm qua về đây.” Già Lăng bệ hạ nói. Người nhíu mày nhìn Nguyên Tích: “Không thể không nói, vận số của con không phải lúc nào cũng tốt, đây gần như là nhiệm vụ cấp A khó nhất và cũng là nguy hiểm nhất hiện tại.” Nguyên Tích ngẩng đầu kiêu ngạo, đáp: “Mẫu hậu, người yên tâm, con nhất định sẽ mang thứ đó về giao tận tay phụ hoàng.” Nguyên Liệt chê bai liếc nhìn hành động bóc vỏ tôm của thằng con trai cho La Tiểu Lâu, vừa gắp thức ăn cho Già Lăng bên cạnh vừa nói: “Con với Nguyệt Thượng mỗi đứa mang theo bốn người, xác định xong thì giao danh sách lại cho ta. Tuy nguy hiểm, nhưng đây cũng là một cơ hội để rèn luyện.” Nguyên Tích và Nguyệt Thượng gật đầu. Tô Lan vừa nghe thấy nội dung nhiệm vụ thì không khỏi vui mừng. Nhiệm vụ này quả thực quá nguy hiểm, nếu không quân đội đâu có mất mười hai năm trời mà vẫn chưa hoàn thàn. May mà quốc vương đã bác bỏ thỉnh cầu của nó. Quốc vương bệ hạ nhìn La Tiểu Lâu chưa một lần biến sắc mà vẫn tiếp tục phấn đấu ăn uống, sự sắc sảo trong mắt ngài biến mất đi không ít. Tuy ngài đã hiểu và cũng thừa nhận tình cảm của con trai, thậm chí còn đồng ý hôn sự cho chúng. Nhưng ngài luôn cảm thấy cậu thanh niên này không thích hợp với Nguyên Tích, bởi vì cậu ta quá yếu, Nguyên Tích phải luôn quay lại bảo vệ cậu ta. Nhưng hiện tại xem ra, dường như ngài đã xem thường cậu chàng này rồi. La Tiểu Lâu vẫn trấn định ngồi tại chỗ. 125 thì líu ríu ghé vào lỗ tai cậu: “Nghe chưa, chúng ta nhất định phải đi, tôi biết nhiệm vụ đó rồi. Đó là trước khi đi tìm chủ nhân, chúng ta phải tới được nơi ấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]