Nhìn nụ cười của Nguyên Tích, da đầu La Tiểu Lâu tê rần rần. Cậu vội liếc nhìn 125 trong tay Nguyên Tích, suy nghĩa về tính khả thi của việc cướp nó về, cậu cảm thấy bọn họ —— chủ yếu là Nguyên Tích —— cần phải bình tĩnh bình tĩnh.
Đúng lúc này, một tiếng mèo lảnh lót vang lên. Sau đó La Tiểu Lâu thấy tay mình nặng nặng, một con mèo với bộ lông sáng bóng đang đứng trên tay cậu, uốn lưng cọ cọ vào người cậu, nhướn thẳng người lên, chìa ra đôi mắt muốn được vuốt ve quan tâm.
“A! Anh đúng là anh ấy rồi!” Ngải Phàm kinh ngạc kêu lên, vội bỏ mâm cơm xuống bàn mà nhào tới, nhưng có thứ còn nhanh hơn nó, đó là con mèo bị ai đó ném qua.
Ngải Phàm phải gắng lắm mới đỡ được con mèo xám vừa béo muốn chết vừa luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt. Sau đó nó ngẩng đầu lên thì thấy vương tử vĩ đại của đế đô đang đứng phía sau La Tiểu Lâu, mặt tỏ vẻ chán ghét nhưng lại kiên định ôm chặt cậu. Còn bản thân La Tiểu Lâu thì cố nặn ra một nụ cười, giống như muốn bỏ chạy nhưng lại hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Mắt Arthur sáng lên, đầu lông mày đang nhăn tít lại bỗng nhiên dãn ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu: “Tôi hiểu rồi, cậu không tự nguyện đúng không? Vì hắn ép buộc nên cậu mới phải theo hắn, còn bị lừa dối, sỉ nhục, bóc lột. Cuối cùng không chịu nổi nên mới trốn thoát —— nhất định là như vậy, đúng không?”
Arthur đặt tay lên con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-khe-uoc-no-dai/1344630/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.