La Tiểu Lâu nằm trên cáng, kiên trì thu hồi cơ giáp vào trước, nguyên do là vì cái đồ không có triển vọng 125 kia cứ gào inh ỏi vào tai cậu là đừng bỏ nó lại. Mọi người chung quanh bất đắc dĩ, chỉ có thể để cậu mang theo một thân đầy máu đi đi lại lại. Sau đó có người đến kiểm tra sơ bộ cho cậu, rồi cậu được khiêng ra ngoài. Suốt từ lúc đó, La Tiểu Lâu có thể cảm nhận được ánh mắt vẫn luôn dõi theo của Nguyên Tích cách đó không xa, nhưng cậu không có gan nhìn lại.
Ngược lại, người kiểm tra cho cậu thấy Nguyên Tích vẫn chưa đi, bèn vừa cười vừa nói với hắn: “Không có việc gì, so với những đối thủ khác của cậu, vết thương thế này vẫn còn nhẹ chán.”
La Tiểu Lâu đổ mồ hôi lạnh, thế thì còn nặng tới mức nào nữa? Trên mạng không thể hiện ra, Nguyên Tích ngoài hiện thực đối chiến rất hung tàn! Thực tế, nếu không phải trên mạng Nguyên Tích thủ hạ lưu tình, cậu đã không dễ dàng như vậy.
Cho đến khi được nhân viên cấp cứu khiêng ra phòng nghỉ, không nhìn thấy Nguyên Tích nữa, La Tiểu Lâu mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm mà hôn mê bất tỉnh, cậu dường như đã mất máu quá nhiều.
La Tiểu Lâu và 125 vất vả cay đắng, nơm nớp lo sợ mà giấu giấu diếm diếm, lập kế hoạch làm thế nào để có thể thản nhiên rời khỏi trận đấu, vì bị thương nên tất cả đều kết thúc sớm.
Sau khi tỉnh lại, La Tiểu Lâu thấy một chiếc đèn tròn có tạo hình độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-khe-uoc-no-dai/1344616/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.