Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 297 Chương 298 Chương 298 Chương 299 Chương 299 Chương 299 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302
Chương sau
́C NUỐI La Tiểu Lâu ra khỏi Hiệp hội Cơ giáp mới mở máy thông tin vẫn đang đóng, phát hiện không có tin nhắn nào từ Nguyên Tích mới yên tâm. Nhưng thật ra lại có tin nhắn của Điền Lực, hẹn cậu cùng ăn trưa. La Tiểu Lâu nhìn đồng hồ, vừa vặn không quá giờ trưa, mà Nguyên Tích hình như cũng chưa có vẻ đi ra, cậu bèn xoay người vào hội quán bên cạnh. Tìm một phòng trống do 125 yểm trợ cầm theo đồ hóa trang, thay quần áo, rồi từ một cánh cửa đi ra. Trên tầng ba nhà hàng công cộng, ở đây cung cấp đồ ăn thức uống miễn phí cho các tuyển thủ của giải thi đấu, tuy dinh dưỡng phong phú, nhưng đều kèm theo món ăn ngon, muốn chọn món ưa thích của mình cũng không dễ. Còn từ tầng ba trở lên là nhằm vào nhóm người chi tiêu mạnh, đầy đủ chủng loại, nhưng giá cả đắt đỏ. Điền Lực có thói quen tiêu tiền như nước, lời cậu ta nói, khẳng định là sẽ lôi kéo La Tiểu Lâu lên tầng bốn. Thế nhưng tới chỗ ăn rồi, La Tiểu Lâu lại chẳng liên lạc được với Điền Lực, trường hợp này có lẽ là Điền Lực đang bận, hơn nữa không tiện có mặt. La Tiểu Lâu cũng chẳng vướng vít bao lâu, chuẩn bị lên tầng ba giải quyết vấn đề cơm trưa. Vừa mới chuẩn bị bước vào khu đồ ăn, bỗng đâm phải một nhóm người. La Tiểu Lâu nhìn bóng dáng người ở giữa có chút quen quen, nhíu mày, đang định xoay người đi thì người kia đã tia thấy cậu, lập tức gào lên: “La Tiểu Lâu, mày đứng lại!” Nói xong, người kia đưa mắt ra hiệu với người xung quanh, mấy người đó bước nhanh tới, bao vây La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu nhìn La Thiểu Phàm đứng chặn trước mình, rồi liếc nhìn xung quanh, có chút buồn bực mà hỏi: “Mày có việc gì?” Tới tinh cầu Camille, vì giải đấu mà thần kinh cậu vẫn luôn kéo căng, nhất thời buông lơi cảnh giác với mấy chuyện khác. Hiện giờ lại gặp đúng cái tên âm hồn bất tán này, với tên này, muốn thoát thân thực sự là hơi phiền phức. La Thiểu Phàm lộ ra một nụ cười đắc ý: “Tao tìm mày có chuyện gì, mày hẳn là rất rõ ràng. Nguyên Tích đang ở bên trong thi đấu, lúc này không còn ai bảo vệ mày nữa. Tao cũng không làm khó dễ mày, chỉ cần mày đưa đồ ra đây, sau này tao sẽ không bao giờ tìm mày gây rắc rối nữa.” La Tiểu Lâu im lặng vài giây, nếu cứ để nó dây dưa mãi như thế này, sớm muộn gì thiếu tướng La cũng sẽ để ý tới cậu. La Tiểu Lâu nhanh chóng nghĩ cách thoát thân và giải quyết hậu họa, tỏ ra trấn tĩnh: “Cái đó tao không mang theo, chờ sau giải đấu rồi hãy nói.” Cậu phải tìm cách nhất lao vĩnh dật, ngăn chặn cái miệng của La Thiểu Phàm nguyên văn一劳永逸 có nghĩa là một lần và mãi mãi làm một mẻ, khỏe suốt đời. Lông mày La Thiểu Phàm dựng lên, mặt mũi lập tức trở nên xấu xí, “Đừng có nói câu ấu trĩ này với tao, thứ đó mày không thể tùy tiện cất bừa bãi. Mày không đưa cho tao, vậy ngày hôm nay mày cũng đừng mong chạy thoát, tao có cả đống thì giờ dây dưa với mày đấy. Có điều, ngược lại, nếu mày giao đồ ra đây, tao —— tao có thể cho mày một ít tiền.” La Thiểu Phàm không dự định bỏ qua cơ hội lần này, số lần bắt được La Tiểu Lâu đi một mình không dễ dàng gì. Tiếp đó La Thiểu Phàm tính toán số tiền tiêu vặt của mình, nó nhất định phải lấy được chiếc dây chuyền kia, cho dù phải cho La Tiểu Lâu chút tiền nó cũng chấp nhận. Nghe bà Kim nói cuộc sống trước đây của họ vô cùng nghèo khó, có lẽ chính vì nguyên nhân này mà La Tiểu Lâu mới nịnh bợ Nguyên Tích, không tiếc rẻ mà bán mình làm nô lệ —— Vừa nghĩ như vậy, cảm giác ưu việt trong lòng La Thiểu Phàm tự nhiên mà bốc lên. Vậy thì, cho La Tiểu Lâu 500,000? 200,000 có ít quá không, nhưng cũng không nhất định, dù sao lúc đó phu nhân cũng chỉ cho nó có 100,000. La Thiểu Phàm thầm lặng lẽ tính toán, cuối cùng quyết định sẽ cho La Tiểu Lâu 200,000. Tuy thiếu tướng La rất cưng chiều nó, nhưng tiền tiêu vặt của nó đều là do phu nhân La quản lí. Số tiền không ít, nhưng cũng tuyệt đối không coi là nhiều. Mà sống trong gia đình giàu có bao nhiêu năm, nó đã có thói quen hưởng thụ, cái gì cũng không muốn bị thấp kém hơn bạn học xung quanh, ngoài mặt tỏ ra cái gì cũng đều lấy lòng, vậy là trong tay lại có thêm bao nhiêu tiền. Đúng lúc này, người bên cạnh La Thiểu Phàm bỗng nhiên khẽ kéo nó, nhỏ giọng: “Thiểu Phàm, là cậu Lăng.” Tất cả đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn, Dương Kha và hai người trung niên vẻ mặt nghiêm túc đang cùng Lăng Tự đi tới. La Tiểu Lâu vừa nhìn là hiểu ra, bên cạnh bọn họ chính là cầu thang máy đi lên trên. La Thiểu Phàm trở nên hiền lành, cung kính chào một tiếng với Lăng Tự, rẽ sang bên cạnh mấy bước, nhường đường. Vì La Thiểu Quân và La Thiểu Thiên đều là bạn của Lăng Tự, nên La Thiểu Phàm tự nhiên cũng quen biết Lăng Tự. Nói thật ra, nó có hơi sợ vị thiếu gia Lăng Tự có ánh mắt sắc nhọn này. Khi La Thiểu Phàm rẽ sang bên cạnh, nó cố ý chắn trước người La Tiểu Lâu. Như vậy, hiện tại chỉ có thể chờ Lăng Tự đi khỏi trước, rồi nó sẽ đưa La Tiểu Lâu tới phòng mình, nếu La Tiểu Lâu không đồng ý, nó sẽ trực tiếp lục soát người, không tìm được thì sẽ có biện pháp khác. “Mấy cậu đi ăn?” Bỗng dưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lăng Tự, La Thiểu Phàm suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm, trước đây Lăng Tự chưa bao giờ chủ động nói chuyện với nó. Sững sờ một hồi, La Thiểu Phàm mới nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, cậu Lăng.” “Cùng đi lên nào.” Lăng Tự để lại một câu như thể mệnh lệnh, rồi đi thẳng lên tầng. Mọi người còn lại nhìn La Thiểu Phàm, không biểt nên làm thế nào cho phải. La Thiểu Phàm cũng đắng mặt, nhưng nó không dám không đi, lập tức trợn mắt lườm La Tiểu Lâu, nhỏ giọng: “Lát nữa ngoan ngoãn cho tao, nếu dám đùa giỡn các kiểu, tao sẽ không tha cho mày đâu.” Nói như vậy, ngộ nhỡ cơm nước xong, Nguyên Tích đi ra thì làm sao bây giờ. Nếu là bình thường Lăng Tự chịu mời nó đi ăn thì nó đã vui mừng không kịp rồi. Nhưng hiện tại vất vả lắm mới tìm được cơ hội thì lại bị Lăng Tự làm xáo trộn, La Thiểu Phàm chỉ cảm thấy hôm nay xui quấy ác. La Thiểu Phàm dẫn năm sáu người vào thang máy theo Lăng Tự, mấy tên đó đang thầm vây quanh La Tiểu Lâu, phòng ngừa cậu chạy trốn. Một người trung niên trực tiếp ấn nút lên tầng, Lăng Tự cũng không nhìn sang, nhưng Dương Kha lại thỉnh thoảng giương mắt quan sát. Tầng bảy cao cấp hơn nhiều so với tầng bốn, toàn bộ là phòng ăn riêng. Ngoại trừ âm nhạc cổ điển ưu mỹ, còn thêm bồi bàn lẳng lặng đứng trên hành lang, bên ngoài tuyệt nhiên không thể nhìn thấy khách ăn bên trong. Một cô gái phục vụ bàn cao ráo bước tới, vừa cười vừa nói: “Cậu Lăng, xin mời đi bên này.” La Tiểu Lâu thực sự rất buồn bực, chuyện gì đây trời, đoán chừng Lăng Tự không muốn thấy cậu, nếu bị Nguyên Tích biết cậu ăn cơm cùng Lăng Tự, không làm loạn một ngày mới là lạ. Lúc này, một vị trung niên quay sang nói vài câu với cô gái, cô gái lập tức đáp: “Tôi sẽ lập tức sắp xếp.” Cho đến khi mọi người vào phòng mới phát hiện, bên trong căn phòng này cực kỳ lớn, bày biện lộng lẫy ưu nhã, đặt ba cái bàn. Xem ra đây là sắp xếp của người trung niên kia, để Lăng Tự ngồi chung bàn với một đám người là rất hạ thấp giá trị của y. Lăng Tự ngồi vào bàn đầu tiên. Chờ y ngồi xuống rồi gật đầu với xung quanh, mọi người còn lại mới trước sau vào chỗ. La Thiểu Phàm đang do dự ngồi chỗ này hay chỗ kia mới thích hợp, thì La Tiểu Lâu đã tự mình ngồi luôn xuống một bàn. Lăng Tự lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi lập tức quay đầu đi. Dương Kha ngồi bên cạnh Lăng Tự, hai người trung niên liếc mắt nhìn cái bàn của La Tiểu Lâu, đáng lẽ chỗ đó là hai người bọn họ. Rơi vào đường cùng, hai người đành ngồi chung bàn với Lăng Tự. La Thiểu Phàm do dự cả buổi cũng không dám đặt mông ngồi cùng một bàn với Lăng Tự, vậy nên nó cùng mấy thằng đi cùng ngồi vào chiếc bàn còn lại. Ba người bồi bàn trong phòng mang thực đơn ra, đám người của La Thiểu Phàm khi nhìn vào thì sắc mặt bắt đầu không bình thường, chuyền một lượt, cuối cùng thực đơn rơi vào tay La Thiểu Phàm. La Thiểu Phàm lén liếc nhìn Lăng Tự một cái, rồi cẩn thận bắt đầu gọi món. Nếu Lăng Tự gọi bọn nó cùng ăn cơm, vậy thì hẳn là mời khách rồi đúng không. Còn bên bàn của La Tiểu Lâu, tâm tình của cậu đã tốt lên không ít so với hồi vừa nãy. Cậu mở máy thông tin nhìn một chút, Nguyên Tích chưa đi ra, rồi mới nhận thực đơn từ bồi bàn. Đầu tiên cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ chờ Nguyên Tích hoặc Athes đi ra, thực sự không ổn, mà Nguyên Nặc cũng được. Lần đầu tiên Nguyên Nặc đến nhà bọn cậu, cậu và nó đã trao đổi thông tin với nhau. Nhìn thấy giá cả trong thực đơn, La Tiểu Lâu có chút chết lặng. Ít nhất phải đắt hơn gấp mười, hoặc gấp hơn hai mươi lần so với chỗ bình thường, cũng quá giết người rồi đó. La Tiểu Lâu nhìn Lăng Tự một cái, thầm nói, giai cấp đặc quyền có tiền đúng là đồ đáng ghét. Nhịn đau, La Tiểu Lâu chọn vài món, sau đó lấy thẻ của Nguyên Tích ra, nói: “Tôi ăn một mình, cảm ơn.” Hiện tại chỉ cần là lúc ăn, La Tiểu Lâu sẽ thuận tay dùng thẻ của Nguyên Tích để cho tiện. Hơn nữa, cậu cũng không muốn Nguyên Tích hiểu lầm rằng cậu đã ăn cơm cùng đám người Lăng Tự. Giờ dùng thẻ của Nguyên Tích trả tiền, Nguyên Tích sẽ không bắt được điểm yếu của cậu. Vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của Nguyên Tích, La Tiểu Lâu đã cảm thấy sợ hãi. Lăng Tự căn bản không nhìn sang bên này nữa, nhưng người bồi bàn lại có chút hoảng hốt nhìn vị chủ trì Lăng Tự, thấy y không nói gì thêm, người đó mới nhận thẻ của La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu gọi xong món, bắt đầu lập kế hoạch thoát thân, cậu tuyệt nhiên không nhận ra, đám người La Thiểu Phàm và Dương Kha đang giật mình mà nhìn chiếc thẻ kia, thẻ bạch kim, trong thẻ thu nhập chi tiêu đến 300 triệu đồng Liên bang, hơn nữa phải sau khi tư liệu được khảo sát hợp cách, chủ nhân thẻ mới được nhân loại thẻ bạch kim này. Dương Kha đã từng thấy Lăng Tự dùng, mà La Thiểu Phàm cũng chỉ biết La Thiểu Quân và La Thiểu Thiên có lúc sẽ dùng loại thẻ bạch kim này chi tiêu. Hiện giờ thấy La Tiểu Lâu tùy tùy tiện tiện lấy ra, cả hai người đều kinh sợ trong lòng. Mà ý định cho La Tiểu Lâu 200,000 của La Thiểu Phàm không còn là ý hay nữa, nghĩ như vậy, sắc mặt của nó lại càng khó nhìn hơn. Không lâu sau, thức ăn được mang lên đầy đủ, La Tiểu Lâu nuốt nước bọt, tuy giá rất đắt, nhưng màu sắc hương vị đều có hết, vừa nhìn là rất muốn ăn rồi. La Tiểu Lâu còn chưa động vào đũa, bồi bàn đã mang một cái chén và một chai rượu vang tới, còn rót đầy cho cậu. Cậu không uống rượu, đang định nói thì một người trung niên bên kia đã đứng đậy, “Tôi thay mặt cho cậu Lăng uống một chén với mọi người, cung kính trước một chén.” Nói xong ngửa đầu uống. Mọi người chung quanh bất ngờ, tuy không phải tự mình Lăng Tự mời, nhưng có ai mà dám không nể mặt mũi y chứ. Bàn bên, La Thiểu Phàm cũng giơ chén rượu lên, ngay cả Dương Kha cũng ngửa đầu cạn sạch. La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn chén rượu, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bàn Lăng Tự. Kết quả chỉ thấy ánh mắt đen kịt lạnh lùng của Lăng Tự nhìn chằm chằm sang bên này. La Tiểu Lâu thầm mắng một câu, rốt cuộc cũng cầm chén rượu lên uống. Dù có nói như thế nào, cái con người này cũng vừa giải vây cho cậu, hiện tại đắc tội y, thực sự không phải là hành động sáng suốt. La Tiểu Lâu trong lòng nghĩ đến việc thoát thân, biết không nên uống rượu, nhưng bị hai người cạnh Lăng Tự trái một chén, phải một chén kính rượu, cậu đành bất đắc dĩ uống ba chén. Sau đó, cậu giả vờ không thấy nữa, không động vào cái chén. Vừa mới bắt đầu còn chưa rõ rệt, kết quả là không biết do ngấm rượu quá nặng hay do tửu lượng không tốt, cuối cùng La Tiểu Lâu choáng váng, úp mặt lên bàn. Lăng Tự ăn cho tới xong thì thôi, mọi người còn lại cũng buông đũa theo. Lăng Tự không nhìn đám kia, đứng dậy đi ra ngoài. Một người trung niên đi sang đỡ La Tiểu Lâu dậy, La Thiểu Phàm nhìn mà mặt đỏ bừng, nhưng không dám nói gì. Dương Kha say còn ác liệt hơn cả La Tiểu Lâu, được một người dìu đi, theo sau Lăng Tự. La Thiểu Phàm trơ mắt nhìn La Tiểu Lâu bị mang đi, cắn răng, cũng xoay người bỏ đi. Nó biết La Tiểu Lâu trước khi theo bà Kim đến La gia đã quen biết Lăng Tự, nhưng không phải hai người này đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi sao… “Này, cậu mau tỉnh lại ngay, nếu bị Nguyên Tích nhìn thấy, cậu nhất định sẽ phải chết.” 125 hò hổng bên tai La Tiểu Lâu, cố gắng đánh thức cậu dậy. La Tiểu Lâu vất vả mở mắt ra, không ngọ nguậy, nhưng lại xoa xoa lỗ tai, rồi bị đưa vào thang máy. Tới phòng trọ, Lăng Tự quẹt thẻ vào phòng, người trung niên kia đỡ La Tiểu Lâu vào, thả lên ghế sô pha. La Tiểu Lâu uống say, rượu lại ngon, trên mặt còn nở nụ cười, híp mắt ngoan ngoãn nằm tại chỗ. Bởi vì hơi men, khuôn mặt cậu đỏ hồng, tiện tay kéo áo làm lộ ra khuôn ngực trắng nõn và xương quai xanh mảnh khảnh. Bên cạnh Lăng Tự mỹ nhân nào mà không có, thậm chí Dương Kha cũng không kém cạnh La Tiểu Lâu, vậy mà nhìn thế này, cả người La Tiểu Lâu đều toát lên vẻ quyến rũ. Người trung niên hạ mắt, lui ra ngoài. Lăng Tự đứng cạnh sô pha, vẻ mặt lạnh băng chậm rãi dịu đi. Y cúi đầu nhìn La Tiểu Lâu, từ từ khom lưng, ngón tay xoa nhẹ lên gương mặt cậu. Người này đã từng dùng ánh mắt mến mộ như vậy mà nhìn y, tình yêu của người này không có bất cứ lưu luyến nào với y, người này… Ngón tay Lăng Tự không chủ định chạm lên khóe miệng La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu khẽ hé miệng, ngậm lấy ngón tay. Bao bọc ấm áp, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, khiến thân thể Lăng Tự lập tức trở nên cứng ngắc, y không dám tin nhìn La Tiểu Lâu nằm trên sô pha. Cho dù, cho dù là sủng vật của y cũng đều phải dựa theo yêu cầu của y, ít khi dám chủ động quyến rũ y như thế này. Vẻ mặt Lăng Tự trở nên phức tạp, La Tiểu Lâu biến thành thế này, chẳng lẽ là do Nguyên Tích dạy bảo? Thân thể ngoan ngoãn như vậy, hành động mê người như vậy, Nguyên Tích thật đúng là biết hưởng thụ. Lăng Tự nhìn La Tiểu Lâu, ngón tay được ngậm trong miệng thoải mái mà không kiềm chế được giật giật. La Tiểu lâu nhướn mày, một cái tát sượt qua. Lăng Tự ngây dại, tuy rằng tránh được, nhưng ngón tay cũng đã rút ra. Nguyên Tích còn có khẩu vị này? Lăng Tự chớp mắt, lay La Tiểu Lâu, cho đến khi người nằm mê man trên ghế sô pha mở mắt ra, y mới chậm rãi mở miệng: “La Tiểu Lâu, chuyện lần trước ——” Bầu không khí trong phòng càng lúc càng mờ ám, chỉ là đúng lúc này, máy thông tin trên cổ tay La Tiểu Lâu bỗng nhiên vang lên, hai người đều giật mình, La Tiểu Lâu lập tức giơ tay mở máy. Lăng Tự nghe thấy bên trong phát ra tiếng gầm gừ của Nguyên Tích: “Em ở đâu?!” La Tiểu Lâu sợ đến mức tỉnh được vài phần, ngẩng đầu, mơ mơ màng màng quan sát một lượt, phát hiện Lăng Tự đang ở gần ngay trước mắt, lập tức biến sắc, lắp bắp: “Em, em em cũng không biết đang ở chỗ nào, anh chờ một chút, em đi xem.” Nói xong, La Tiểu Lâu đứng dậy khỏi sô pha. Cậu uống rất nhiều, căn bản không bước đi được, lập tức rớt khỏi sô pha đáp thẳng cánh xuống mặt đất, cúi đầu kêu một tiếng. “Rốt cuộc em xảy ra chuyện gì vậy?” Nguyên Tích quát. La Tiểu Lâu được Lăng Tự đỡ dậy, cậu nhìn y một cái rồi đẩy ra, lảo đảo lết ra cửa, vừa đi vừa xoa dịu: “Em, em đang ở nhà hàng ăn cơm, vừa rồi không cẩn thận đụng vào bàn.” Nguyên Tích không biết nói câu gì, La Tiểu Lâu mới đóng máy thông tin. Cậu xoa trán, quay đầu lại nhìn Lăng Tự: “Xin lỗi, đã làm phiền cậu, tôi không có ý định muốn quấn quít lấy cậu. Tôi phải về ngay lập tức, có thể mở cửa ra không?” “La Tiểu Lâu, tôi muốn nói với cậu về chuyện trước đây.” Lăng Tự đột nhiên nói. Nếu là bình thường, La Tiểu Lâu sẽ cực kỳ tò mò, nhưng hiện tại cậu đang nghĩ cách làm thế nào để giấu diếm được Nguyên Tích, hơn nữa cậu vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, chỉ quay đầu lại cười, nói: “Trước đây? Cậu Lăng, người vui lòng nghe cậu nói chuyện trước đây đã biến mất rồi.” Lăng Tự bình tĩnh nhìn La Tiểu Lâu vài giây, bước tới quẹt thẻ mở cửa, La Tiểu Lâu không quay đầu lại, đi thẳng hướng ra thang máy. La Tiểu Lâu cố gắng vịn vào thang máy, sau đó ấn nút tầng ba, tới tầng ba tìm một cái bàn nằm úp sấp xuống, cậu chỉ cảm thấy trời đất ngả nghiêng, váng đầu đến quay cuồng. Về chuyện La Thiểu Phàm chặn cậu lại, đã bị cậu quẳng ra sau đầu từ lúc nào. Đám Nguyên Nặc trợn to mắt nhìn La Tiểu Lâu ngủ khò khò không có chút hình tượng nào, người này không đợi ăn cơm cùng anh họ không nói, vậy mà còn uống quá chén, thế này thì ra thể thống gì nữa. Trải qua lần làm khách trước, Nguyên Nặc đã bất giác coi La Tiểu Lâu trở thành một nửa của Nguyên Tích, trong lòng thẳng thắn đối xử với La Tiểu Lâu như chị dâu, lập tức cho rằng không ở đâu có ai đủ tư cách nữa. Sắc mặt Nguyên Tích càng thêm khó nhìn, hắn nhìn Nguyệt Thượng và Tô Lan ở phía sau, nói: “Hai người đi ăn đi, tôi về phòng mình ăn cơm.” Nói xong ôm lấy La Tiểu Lâu, đi về phía thang máy. Kết thúc trận đấu Nguyên Tích đi ra, kết quả phải liên lạc mấy lần mới kết nối được với cái người đáng lẽ phải ở trong phòng ngoan ngoãn chờ hắn này. Quá phận hơn chính là, cái người này còn uống say đến mức không biết trời ơi đất hỡi gì nữa. Nguyên Tích gọi phục vụ phòng, đen mặt ngồi ăn cơm trên ghế sô pha, vừa ăn vừa nghĩ xem chốc nữa nên dạy dỗ La Tiểu Lâu một bài học như thế nào. La Tiểu Lâu được Nguyên Tích đặt ở sau người. Nguyên Tích đang ăn, La Tiểu Lâu trở mình một cái, từ phía sau ôm lấy Nguyên Tích, tự nhiên như một thói quen. Nguyên Tích dừng lại, liếc mắt nhìn La Tiểu Lâu mặt đỏ ửng, không có vẻ chân thành mà nói: “Anh cảnh cáo em nên ngoan ngoãn một chút, hiện tại, anh đang rất tức giận ——” Nguyên Tích còn chưa nói hết câu, La Tiểu Lâu đã kề sát vào, đặt đầu lên đùi hắn, còn cọ cọ mấy cái. Vẻ mặt Nguyên Tích trở nên phấn khích, dù có nói như thế nào, La Tiểu Lâu khi say rượu quả thực không hề tệ, chí ít còn có lợi ích rất nhiều. Dưới tình hình đã hai ngày La Tiểu Lâu không cho chạm vào, Nguyên Tích lại càng thêm nhoi nhoi. Cấp tốc ăn xong cơm, Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu vào phòng tắm. Trong phòng tắm, La Tiểu Lâu bị cởi hết quần áo nhẹ nhàng dựa vào người Nguyên Tích, hai tay ôm cổ hắn, bất kể như thế nào cũng không chịu buông. Mỗi khi Nguyên Tích kéo ra, cậu lại bất mãn ứ ừ hai tiếng, thỉnh thoảng còn khẽ gọi tên Nguyên Tích, đến lúc Nguyên Tích bất động, sẽ lại bắt đầu quấn quít lấy. Nguyên Tích nín nhịn một hồi, rồi thẳng thừng ôm La Tiểu Lâu làm, tuy đương sự không tỉnh táo lắm, nhưng niềm vui thích nên có cũng không hề giảm bớt đi một chút nào. La Tiểu Lâu còn nghe lời bày ra đủ loại tư thế phối hợp, có thể nói là rất có một phen tình thú, còn Nguyên Tích làm từ phòng tắm đến ra phòng ngủ hoàn toàn cảm thấy mỹ mãn. Bữa tối, hai người vẫn ăn cơm trong phòng, Nguyên Nặc đến tìm Nguyên Tích làm ra vẻ mặt sáng tỏ, nhún vai rời đi. Sáng sớm ngày hôm sau, chờ sau khi Nguyên Tích đi khỏi, 125 mới dám bước vào đánh thức La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu xoa xoa thắt lưng có chút đau nhức rời giường, nhìn toàn thân đầy vết tích mà ảo não không thôi. “Cái đồ đáng ghét Nguyên Tích này, đây đích thị là sấn nhân chi nguy.” La Tiểu Lâu uể oải nói, hôm nay cậu còn có trận đấu, cậu thực sự không muốn nhanh như vậy mà đã bị đánh trượt. nguyên văn 趁人之危, có nghĩa là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hay thừa nước đục thả câu > 125 cường điệu nhìn cậu, không nhịn được mà lời ngay nói thật: “Không phải là tôi bịa, mà thực chất, hôm qua cậu đã quyến rũ Nguyên Tích. Trong trường hợp đó, không có người đàn ông nào mà cưỡng lại được, tôi có kinh nghiệm này rồi.” “…” 125, câu cuối cùng là cái quái gì thế hả. La Tiểu Lâu cấp tốc rời giường, ăn xong điểm tâm, sau đó tìm chỗ thay quần áo, chạy vọt vào sân thi đấu. Cậu tưởng mình sẽ không nhúc nhích nổi, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hoặc có thể nói là quẫn bách rằng, sau khi trải qua đoạn thời gian không quá thoải mái kia và rời khỏi giường, cậu đã gần như bình phục. Ha, có lẽ cái câu nói mà tên 125 kia thường xuyên lải nhải là đúng, độ dẻo dai của thân thể này thực sự vô cùng tốt. La Tiểu Lâu cố gắng để mình thoạt nhìn trông không có vẻ khác thường mà tiến vào phòng nghỉ, thế nhưng khi cậu bước vào, có kẻ đã nhìn chòng chọc cậu. La Tiểu Lâu buồn bực nhìn Lucca đối diện, xác xuất đụng độ cùng một người lớn đến mức nào, mà tại sao ngày thứ hai lại gặp đúng hắn chứ. Ánh mắt lạnh lẽo của Lucca đuổi theo La Tiểu Lâu, thậm chí hắn còn bước tới, khi đến gần cậu thì thấp giọng cười khẩy: “Tao vẫn luôn chờ ngày này, tao đã có cách đánh bại mày rồi.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 297 Chương 298 Chương 298 Chương 299 Chương 299 Chương 299 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302
Chương sau