“Nhìn cái gì, trường học có một học sinh tinh anh như tôi thật bình thường, có loại ngu ngốc như cậu phải nói là kì tích.” Nguyên Tích khinh bỉ liếc La Tiểu Lâu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không quá hai phút sau lại bắt đầu phàn nàn: “Khó ăn muốn chết, tại sao toàn là khoai tây, trong bộ não đơn giản của cậu, chẳng lẽ ngoài khoai tây, không còn thứ gì khác sao?”
La Tiểu Lâu lại nhìn khoai tây nóng hổi cách đó không xa một cái, sau đó nhìn về phía ánh mắt soi mói của Nguyên Tích, nhỏ giọng nói: “Vậy ngày mai đổi, hôm nay cũng không còn kịp rồi.”
Nguyên Tích hừ một tiếng, rốt cuộc không nói gì nữa.
La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc bữa cơm, sau đó đi vào phòng mình.
“Uy, lát nữa cậu phải dọn dẹp bàn cơm đó.” Phía sau truyền đến yêu cầu vô cùng tự nhiên.
“….Biết rồi. Nửa tiếng nữa tôi sẽ đi ra.”
Nguyên Tích đại khái đã cảm thấy đả kích La Tiểu Lâu như vậy là đủ rồi, không gọi cậu nữa.
Một tiếng sau, La Tiểu Lâu ra khỏi phòng. Trong phòng khách quả nhiên không có ai.
Nhìn chén dĩa được xử lý sạch sẽ, khóe miệng La Tiểu Lâu trừu rút một chút, còn nói không thể ăn cái gì chứ, tất cả đều bị ăn hết rồi. Hơn nữa, loại chuyện như dọn dẹp bàn ăn rửa chén, trong thời đại này không mất đến hai phút, rốt cuộc là kiểu gia đình nào lại có thể nuôi lớn loại cực phẩm hỗn đản này a!
Nhìn chất liệu quần áo của Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giap-khe-uoc-no-dai/1344513/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.