Chương trước
Chương sau
Trong lúc Trấn Đông mệt mỏi và tuyệt bọng, khi mà báng súng của tên lính Nhân Ngư sắp đánh vào đâu, trước mắt hắn thì thấy một đóa hoa máu nở rộ, vẽ lên bầu trời xanh một mầu đỏ.

Máu mầu đỏ lẫn lộn với óc trắng phun ra từ trên cái đầu bị đạn laser của cơ giáp bắn thủng. Đầu của tên binh sĩ Nhân Ngư nghiêng mạnh sang một bên, tựa vào chiến hào, hai mắt trợn trừng mở tỏ, người mềm nhũn trượt xuống mặt bùn đất của công sự.

Trấn Đông lúc đầu còn nghĩ rằng còn người trước khi chết đang bị hoa mắt, nhưng hắn hai mắt mở to, theo phản xạ hắn thấy mấy chục chiếc cơ giáp có huy hiệu Trái Đất đang vọt vào chiến hào, đi theo còn có mấy binh sĩ bộ binh của tiểu đoàn hắn.

Đi đầu là Hạ An, hắn vừa chạy vừa cầm xúng xạ kích các binh sĩ Nhân Ngư, khẩu súng hắn cầm vừng vàng trên tay, bắn tự tin hơn thường ngày, từng phát từng phát một, đẩy lùi bộ binh quân địch. Ở cạnh hắn những chiếc cơ giáp đời mới nhất của Trái Đất cũng đang tiêu diệt bộ binh địch như đang gặt lúa, từng nhát chém ngang eo người Nhân Ngư, không ngừng có bộ binh địch ngã xuống, nhiều tên không biết tại sao sau lưng mình lại có cơ giáp, rõ ràng cơ giáp của bọn hắn đang nằm dưới sườn núi, giờ đây đám lính xong vào chiến hào bị kẹp giữa quân phòng thủ và cơ giáp, không thể đi đâu được.

Nhận thấy rõ tình hình Trấn Đông lập tức cổ vũ anh em, ai cũng thay súng bằng dao tiến lên chém giết.

“ Giết, quân tiếp viện đến rồi, giết ra nào anh em! “

Nghe có quân tiếp viện, đám binh sĩ ôm lí tưởng chết chắc như được hồi sinh, ai nấy đều điên cuồn lao vào quân địch.

Đám cơ giáp của tiểu đoàn mười ba được huấn luyện yểm hộ nghiêm ngặt, mỗi khi có linh bộ binh Trái Đất đang chém giết với người Nhân Ngư mà tỏ ra yếu thế là lập tức sẽ có cơ giáp xuất hiện yểm trợ, làm hạn chế tối đa thương vong.

Ở một mạnh trận địa khác các chiến sĩ bộ binh được tiếp thêm đan dược bắt đầu dưới sự yểm hộ của cơ giáp xạ kích ngược trở lại, với sự huấn luyện và trải qua sinh tử suốt mười hai giờ, càng chiến sĩ bắt đầu tập trung tại chỗ phân phát đan dược, hình thành trận địa càn quét, có nhiều tên binh linh Nhân Ngư tiếp tục xong lên chiến hào đều bị bắn chặn đầu, làm cho không dám tiến lên một bước.

Đang chiến đấu có một người làm cho Trấn Đông phải chú ý, đó là Đại Hán, Đại Hán không lái cơ giáp, cũng không cầm súng trường xạ kích, mà trong tay Đại Hán đang cầm một khẩu DShK nặng hơn ba mươi tư cân, Thế nhưng cái khẩu DShK còn kinh khủng hơn cả súng laser của cơ giáp. Chỉ thấy Đại Hán cầm khẩu súng đi dạo trên chiến hào, nòng súng bắn về phía đám bộ binh đang xong lên, đan năng lượng trút như mưa xuống kẻ thù. Chỉ cần nhìn số binh sĩ chết dưới tay Đại Hán ai cũng phải rùng mình, đơn giản trên tay Đại Hán cầm là lưỡi hái tử thần chứ không phải chỉ là một khẩu súng máy.

Thấy Đại Hán đồ sát một phương lập tức có chục gã lính Nhân Như định vọt lên vây công, một loạt đạn năng lượng bắn về phía Đại Hán, lập tức trên quần áo hắn thủng lỗ chỗ, Trấn Đông nhìn mà thở dài, tuy Đại Hán anh dũng chiến đấu nhưng quá lỗ mãng, hắn tiếc cho một binh sĩ tinh nhuệ phải bỏ mạng sớm, đang định chạy lại cầm khẩu súng của Đại Hán lên phòng thủ tiếp thì hắn thấy đối phương vẫn cầm súng xả đạn, hắn rõ ràng đã thấy đối phương trúng đạn sao giờ vẫn còn đứng, cũng không thấy máu trào ra, không thấy người gục xuống, hắn nghĩ thầm không phải là zombie chứ.

Nhặt khẩu súng trường bên cạnh một xác người Nhân Ngư hắn tiến gần về phía Đại Hắn, hắn trợn mặt há mồm khi thấy đạn năng lượng chỉ bắn thủng lớp quần áo của đối phương, không hề thấy tổn thương da thịt, đang tò mò thì bên tai có âm thanh của cơ giáp phát ra.

“ Lập tức chỉnh đón đội ngũ, bổ sung đạn được vừa được đem về, giữ vững chiến tuyến! “.

“Rõ “

Hắn vô thức trả lời mệnh lệnh, sau đó hắn mới giật mình tỉnh lại, chỉ thấy một chiếc cơ giáp mầu bạc đang cầm thương tấn công kẻ thù, mỗi nhát thương đều lấy mạng hai ba tên lính bộ binh địch.

Ban đầu phòng tuyền lung lay như sắp đổ giờ đây đã trở nên kiên cố, vững chãi. Từ lúc Hạ An trở về cầm theo đạn dược và hơn ba mươi chiếc cơ giáp chi viện, toàn bộ tiểu đoàn ai cũng lấy lại tinh thần, bao nhiêu bộ binh Nhân Ngư tiến vào chiến hào thì có bấy nhiêu cái xác, bọn họ đã đẩy lui quân địch suốt ba giờ đồng hồ.

Nhất là đám quân đội Nhân Ngư tiến lên lúc sau, khi bọn hắn thấy xác đồng đội người thì bị chẻ đôi, người thì bị cơ giáp giẫm nát, người bị đạn súng máy bắn cho toàn thân thủng lỗ chỗ, bọn hắn da đầu cũng tê dại, mỗi người đều không tự chủ được bước chậm rãi về phía sau. Khi mà mấy chục chiếc cơ giáp đã giải quyết đám lính trong chiến hào rồi bắt đầu nhô những cánh tay máy cầm theo súng laser xả đạn xuống dưới chân đồi càng làm cho các binh sĩ Nhân Ngư sợ choáng váng, bọn hắn biết giờ đây có xông lên cũng chỉ tăng thêm xác chết, cao điểm này không thể hạ được nữa rồi.

Chỉ huy quân địch lập tức liên lại cho toàn bộ bộ binh lui về sau, cơ giáp dự phòng lập tức xông lên yểm hộ, sau trận đánh quân địch bỏ lại ít nhất ba trăm cỗ thi thể trên chiến hào, chưa kể số binh linh chết dưới chiến hào.

Mặc dù quân địch phải rút lui, nhưng vẫn có kỉ cương, không hề hỗn loạn. Người Nhân Ngư nổi tiếng vũ trụ với tính kỉ luật của quân đội, mỗi binh sĩ đều được huấn luyện đến cứng nhắc, rập khuân như máy móc, có thể vĩ như những cỗ xe tăng Đức ngày xưa.

Sau một lúc, toàn bộ phòng tuyến đã không còn thấy bóng dán quân thù. Toàn bồ trận địa lại khôi phục lại binh yên, các binh sĩ kiệt sức nằm ngay tại chỗ ngủ, một số người còn chút thể lực thì đi cầm máu cho người bị thương. Kết thúc một ngày máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.