Chương trước
Chương sau
Đoàn người trùng tu lại doanh địa của tiểu đội mười ba làm việc trong suốt hai tuần. Trong hai tuần làm việc họ chứng kiến tiểu đội Trần Lạc huấn luyện, giờ họi mới biết tại sao tiểu đội này lại mạnh đến vậy. Đối với những người vỗ ngực xưng tinh anh huấn luyện khắc khổ, nhìn đám lính tiểu đội mười bả chỉ có nước cam bái hạ phong.

Tiểu đội mười ba huấn luyện từ khi trời tờ mờ sáng, Phong Tử đã gọi tất cả dậy chạy bộ đường dài trọn vẹn hai mười kilomet sau đó về doanh địa đánh răng,sửa mặt, sinh hoạt ăn uống buổi sáng, ăn sáng xong bắt đầu một ngày huấn luyện, đầu tiên cả nhóm hít đất, hít đất một tiếng.. hai tiếng.. ba tiếng. Choáng, đám người công nhân nhìn mà mặt tái mét, cả đội bẩy người hít đất suốt ba giờ đồng hồ mới kết thúc, hít đất xong ai hơi thở vẫn trầm ổn không có vẻ gì là kiệt sức, mặt chỉ có hơi chút đỏ mà thôi.

Tưởng chừng cả đám sẽ nghỉ ngơi, lập tức Phong Tử dẫn đầu cả đội đi leo xà kép, liên tục một trăm vòng xà kép, tiếp đến nhẩy ếch hai mươi vòng quanh sân huấn luyện, xong hết thẩy đám người Phong Tử mới bắt đầu nghỉ ngơi, cả đám ngồi uống nước ừng ực giữa cơn nóng của sa mạc. Đám người công nhân thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi chán, rốt cục cũng xong, họ quay lại công việc tu sửa doanh tranh, chưa được mười phút thì.

‘ rầm rầm rầm ‘

Đám người Vương Khải, Phong Tử, A Đại, A Nhị lôi cơ giáp ra đối luyện chia cặp, chỉ thấy bốn đài cơ giáp huấn luyện đã được tháo bỏ vũ khí lao vào nhau cận chiến, cơ giáp DDC003 huấn luyện tuy bỏ bớt vũ khí nhưng trọng lượng không hề nhẹ, săn huấn luyện cơ giáp hình tròn dịn tích khoảng hai trăm mét vuông, bốn người bắt đầu vật lộn với nhau trong vòng tròn, bốn đài cơ giáp lao vào nhau rầm rầm, tiếng kim loại vang vọng cả doanh trại, tiếng nắm đấm sắt va vào nhau bang bang, miếng thép bảo vệ các bộ phận của cơ giáp bị đánh đến nỗi lồi lõm không ra hình dạng, từ khi đám công nhân đến đây cứ mỗi ngày tiểu đổi mười ba thay gần chục đài cơ giáp huấn luyện, họ chỉ có thể vừa theo dõi vừa lau mồ hôi, trước cái nắng gay gắt của buổi trưa, Đai Hán vẫn đang đứng tấn, trên người đeo một đống tạ sặt, Lý Khắc vẫn nằm yên một chỗ, không ai để ý sự tồn tại của Lý Khắc, hắn đang tập khả năng ẩn núp dưới mọi hoàn cảnh, đám người Vương Khải và Phong Tử vẫn đánh nhau điên cuồn suốt hai tiếng, đến nỗi cơ giáp huấn luyện xuất hiện những vết nứt ở những khớp nối mới dừng lại.

Bộn người nhẩy xuống đất ra hiệu lính du tu kiểm tra cơ giáp, như thường lệ đám tính vừa kiểm tra vừa mắng không ngớt trong lòng, miếng giáp ngực hoàn toàn hư hại, bảo hộ cổ tay cổ chân bị đánh nát, bộ chuyển động xuất hiện vết rạn, bàn điểu khiển có dấu hiệu chập mạch điện do điều khiển quá độ v.vv... Mỗi lần kiểm tra họ lại lòng đâu như cắt, ro bot qua tay bọn kia chính thức bị phế, không có một bộ phần nào nguyên vẹn, đên động cơ của ro bot cũng chịu áp lực công suất lớn mà biến dạng, đám người lòng nhỏ máu, mỗi ngày cũng cấp cho một tiểu đội trọn vẹn gần chục đài cơ giáp huấn luyện, nghĩ cũng đừng nghĩ, thế mà cấp trên lệnh hoàn toàn đáp ứng nhu cầu, đám người kia là vua phá hoại thì đúng hơn.

Đám người Phong Tử huấn luyện rồi nghỉ trưa, đến chiều đám người đối chiến với nhau, vì Đại Hán có dị năng hóa cứng cơ thể nên khi đối cứng bị cấm dùng dị năng, đám người bắt đầu tay không tiếng lên vật lộn, Trần Lạc từ sáng tới tối vẫn ngồi phe phẩy quạt giấy ở trên võng, vừa quạt vừa ngồi ăn hoa quả, đám người công nhân cũng luôn tự hỏi kia là con ông cháu cha nhà ai mà ngồi chơi suốt ngày không cần huấn luyện, cả đám binh sĩ huấn luyện từ sáng tới tối mà thân làm đội trưởng chỉ có ngồi hưởng thụ, ai cũng ngao ngán, chắc được ô tô che chăn mới có thể làm đội trưởng, nếu không đã bị đám binh sĩ kia đuổi đi từ lâu rồi.

Đám người Phong Tử, Vương khải, Đại Hán nhìn đối luyện với nhau có vẻ rất bình thường, vừa đánh vừa cười nói, nhưng hễ có ai không chỉ ý là bị đẩy ra ngoài vòng tròn ngay lập tức, mỗi khi có người sắp chạm chân ra ngoài là " vèo " lại thấy hột hoa quả bắn trúng người, lực đạo bắn thì khỏi phải bàn, mỗi khi ai dính là đều bay thằng tắp vào trong vòng nằm không động đậy được vài phút, người ra tay không phải ai khác là Trần Lạc, lúc này đám công nhân mới cảm giác được sự kinh khủng của vị đội trưởng này, gì mà cầm hột đào bắn xa gần hai mươi mét còn làm cho mấy chiến sĩ tinh nhuệ phải nằm đất mất một lúc, nghe cũng chưa từng nghe, giống như kun fu trong truyền thuyết vậy, may mắn lúc nãy không ai bàn tán nói xấu Trần Lạc lớn tiếng, không biết ăn một hột đào kia còn có sức mà ngồi dậy không.

Cả buổi chiều đám người tiểu dội mười ba luyện quyền lẫn chịu đạn hột hoa quả từ Trần Lạc đến tận chập tối mới được nghỉ ngơi, cả đám như dã thú cởi hết quần áo nhẩy vào tắm chung, riêng Trần Lạc tắm một mình một chỗ cách không xa nơi đám lính tắm, hắn thân phận đội trưởng nên có lều riêng để tắm, cứ tưởng cả ngày có lúc này được nghỉ ngơi, ai cũng cảm giác một ngày mệt mỏi thì không, đám linh đang cười đùa vui vẻ trong bể tăm đồng loạt lao về chô Trần Lạc, chỉ mong có thể cướp được cái quạt giấy Trần Lạc hay cầm, Trần Lạc từng nói ai lấy được quạt giấy sẽ huấn luyện người đó nâng cao đầu tiên, khao khát sức mạnh cả đám chỉ có nước liều, cả ngày đội trưởng nhìn như không chú ý sự đời nhưng cái gì đội trưởng cũng biết, khó mà có cơ hội cướp, chỉ khi đi tắm vì sợ ướt quạt giấy mà đội trưởng để nó xa mình nhất, đây là cơ hội duy nhất để cướp lấy, chỉ mong tấn công bất ngờ làm đội trưởng trở tay không kịp, cả đám bẩy người lao vào trong lều Trần Lạc đang tắm, chỉ nghe tiếng quyền đấm cước đá, tiếng kêu la hét, chưa đầy năm phúc không còn động tĩnh gì, một lúc sau một đám trần như nhộng, người đầy vết bầm tím, mặt có chỗ sưng chỗ chẩy máu đang vịn nhau từ lều của Trần Lạc đi ra ngoài.

Kết quả ai cũng biết chưa chạm được đến cái quạt cả đám đã bị một trận tơi bời, không ai thoát được, buối tối Thanh Ba chỉ có mỗi nhiệm vụ ngồi chữa thương cho sáu người còn lại để hôm sau có thể lực duy trì luyện tập, đám công nhân than thở không thôi đang rủ nhau về lều ngủ kết thúc một ngày mệt mỏi thì mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó.

" Toàn tiểu đổi tập hợp, lên cơ giáp dạ tập trong đêm, cho một phút ai đến trễ tập tức xách hành lì cút ngay trong đêm ".

Đám công nhân triệt để trầm mạc, nhiều lúc chỉ muốn mắng to, hành họ người ta cả ngày, đến đêm cũng không cho ngủ, độc ác quá mà, đến quỷ cũng không bằng, sau đó tiếng động cơ của cơ giáp bắt đầu khởi động, tám đài cơ giáp di chuyển suốt trong đên, đến tận hơn nửa đêm mới trở về, lần này Trần Lạc nói " bây giờ là hai giờ đêm cho nghỉ ngơi đến bốn giờ ba mưới toàn đội tập hợp huấn luyện, Phong Tử tiếp tục chỉ huy luyện tập, ai có thắc mắc gì không "

" Không thưa đội trưởng ", cả đám đồng thanh hết lớn.

Tiểu đội mười ba cứ tập luyện theo chu kì liên tục không ngừng nghỉ, nói thật nhiều người thắc mắc họ không mệt à, cả ngày hai tư giờ chỉ được ngủ, nghỉ chưa đầy bốn giờ, chẳng lẽ không ai đệ đơn kiện lên quân bộ, không ai giải quyết cho các chiến sĩ kĩ, một đám chiến sĩ tinh nhuệ bị một con quỷ hành hạ, quá tàn nhẫn, đổi thành bọn họ đã sớm vào trạm y tế từ lâu rồi, có thể do tên ác ma kia quá mạnh mẽ nên không ai dám phản kháng.

Sáng hôm nay cũng như mọi hôm. đám người Phong Tử được Trần Lạc chỉ dẫn sử dụng cơ giáp, Trần Lạc leo lên cơ giáp ra hiệu cả đám chiến sĩ lên theo, một mình Trần Lạc đối chiến sáu chiếc cơ giáp và Đại Hán người cứng hơn cả cơ giáp, đám công nhân lại bắt đầu ngồi xem cuộc chiến như mọi ngày, thú thật bọn họ thấy thi đấu cơ giáp nhiều nhưng như đám người Đại Hán đấu với Trần Lạc thì chưa bao giờ thấy.

Trận chiến bắt đầu Trần Lạc lập túc phi thân lên, hai tay nhẹ nhàng gõ lên bàn điều khiển cơ giáp, DDC003 mềm mại như một co gái lách quá đòn tấn công kết hợp của Phong Tử và Vương Khải, tiếp đó Đại Hán từ bên cạnh lao hùng hục vào Trần Lạc, hắn giơ tấm chắn ra đõ, nhưng vẫn bị đẩy lùi từng bước, anh em nhà A Đại,A Nhị được thế tiến lên hòng mỗi người giữ một cách tay thép của DDC003, ngay lúc hai người xông lên, Trần Lạc mượn điểm tựa từ tấm chắn thép đang đỡ Đại Hạn, gập người robot, hai chân đạp vào tấm chắn " rầm " đấy thân hình DDC003 ra một đoạn xa làm A Đại và A Nhị vồ hụt. mất đà. Trần Lạc dieufd khiển robot bật dậy, tay tráo cầm đao luyện tập xiên thẳng vào khớp gót chân của A Đại, tay phải thì cầm gót chân của A Nhị kéo mạnh bộ chuyển động thăng bằng của rô bôt mất tác dụng, làm hai anh em mất đi sức chiến đấu tạm thời, tiếp theo đó hắn tung người robot nhẩy cao bay qua đầu về phía sau lưng đại hán, liên hoàn quyền đấm cùng vị trí trên lưng Đại Han làm hắn ngã xuống đất ho khù khụ, lúc này Vương Khải với Phong Tử quay lại tấn công Trần Lạc nhưng kết cục không khác gì đám người Đại Hán, chỉ có Lý Khắc cầm súng laze của robot đứng từ xa ngắm bắn.

" đoàng, đoàng, đoàn "

Kĩ năng tam xạ liên của Lý Khắc từng hạ sát nhiều kẻ địch trên chiến trường, hắn nhắm bắn về phía Trần Lạc, một cú lách nhẹ nhàng, robot dưới bàn tay điều khiển của Trần Lạc mềm dẻo như một nữ vũ công ba lê, hắn né được hai phát đạn đầu tiên, phát thứ ba Trần Lạc cầm đao phi thẳng về viên đạn laze đang bắn đến, làm cho đạn laze chệch hướng bắn xuống đất,

Đám linh hậu cần và công nhân há hộc mồm, tiểu lý phí đao trong truyền thuyết à, hay nhất dương chỉ của Đoàn Dự, sao có thể điều khiển rô bốt như người thật vậy, vị đội trưởng ác ma này có là người không vậy, thân thủ không những tốt mà kĩ nặng điều khiển cơ giáp mạnh đến nỗi chưa từng nghe qua, chưa kể nhìn rất trẻ tuổi như vừa mới đôi mười, từ đó ánh mắt đám lính nhìn Trần Lạc chỉ còn e dè, sợ sết, không còn kiểu dè bịu như lần đầu tiên thấy Trần Lạc.

Đánh xong Thanh Ba lại đến đê tiếp tực công việc như cơm bữa là chữa trị vết thương cho đám anh em. " Đại Hán không việc gì chứ ".

Đại Hán ngồi mặt hơi đỏ nói " Không việc gì, không sao, chỉ bị đội trưởng đánh trúng huyệt đạo, ngồi một lúc là không sao. ra xem hai anh em sinh đôi đi ".

Hai anh em sinh đôi từ trong buồng lái đi ra cũng nói " Không sao đâu Thanh Ba ca, bọn đệ ở trong buông cơ giáp nên không có việc gì, đội trưởng cũng hạ thủ lưu tình rồi ". Thanh Ba chạy một vòng xem mọi người không có việc gì thì lại trở về với công việc hậu cần của mình. Đám người Phong Tử nghỉ ngơi đôi chút rồi lại bắt đầu việc huấn luyện như thường ngầy, đám linh duy tu chạy vào sân nhìn những chiếc cơ giáp luyện tập lại lắc đầu một lần nữa, giờ lại một đống sắt vụn, cơ giáp từ tiểu đội mười ba đào thải ra không còn cái nào nguyên viên, cái nào cái đấy đều hỏng nặng nề, không có khả năng cải tạo lại mà chỉ có cách tháo từng bộ phận, kiểm tra xem cái nào còn tốt thì sử dụng, cái nào hỏng thì bỏ đi, nhữn chiếc cơ giáp nằm trên sân nhìn rất thảm, nói đúng hơn là một đống sắt vụn được ném trên sân huấn luyện, đến những bộ phận cứng nhất, bần nhất của cơ giáp cũng bị biến dáng, lúc đám lính duy tuy kéo đống cơ giáp về bãi để cơ giáp thì trưởng quan trong coi ở đó không nói được câu nào mà chỉ thấy hai hàng lệ rơi, hắn đã ý kiến rất nhieuf lần lên tổng bộ nhưng chỉ nhận được câu trả lời " Đáp ứng mọi yêu cầu của tiểu đội mười ba ", giờ chỗ hắn đâu còn là chỗ để cơ giáp huấn luyện nữa mà thành bãi phế liệu của quân đội. Đống cơ giáp từ tiểu đội mười ba đào thải ra phải lên đến hàng trăm, mỗi lần thấy vậy hắn chỉ biết đứng dậm chân đám ngực trong bất lực.

Trần Lạc vui đùa bằng cơ giáp với thanh viên trong đội xong hắn tiếp tục chuỗi sinh hoạt nhàn nhẵ ngồi ăn hoa quả và tắm nắng, đám người Phong Tử thì hò hét luyện tậm trên sân huấn luyện, cảnh sắc quen thuộc của tiểu đội mười ba mà ai đi qua cũng nhớ rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.