Tại phòng VIP
Cô vừa mở mắt ra thì đập vào mắt cô là một màu trắng xóa, phải mất rất lâu để cô có thể thích ứng được.
- Cô: Mìng chết rồi ư??? Mình đang ở đâu đây??
- Nó: Cô tỉnh rồi ư. Cô có biết là em lo cho cô lắm không??? Cô không sao là tốt rồi
- Cô: Anh Cường, anh ấy có sao không???
Câu đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy là hỏi thăm người khác làm cho nó rất buồn, nhưng nghĩ lại chắc là vì Cường cứu cô nên cô lo cho anh ấy thôi.
- Nó: Anh ấy đã qua cơn nguy kịch rồi. Bác sĩ nói là ngày mai là anh ấy có thể tỉnh.
- Cô: Không được. Cô phải đi thăm anh ấy- cô định bước xuống giường nhưng nó đã cản lại
- Nó: Cô còn yếu lắm. Để từ từ rồi đi thăm
- Cô: Em thì biết gì chứ. Tại cô anh ấy mới bị như vậy, không được cô phải đi thăm anh ấy.
- Nó: Được rồi. Để em đưa cô đi
Thời gian thấm thoát trôi qua nó vẫn ngày đêm chăm sóc cô không rời, nhưng cô chỉ lo lắng quan tâm cho Cường làm cho nó rất buồn. Nhưng nghĩ là cô chỉ đang muốn báo đáp ân tình nên cũng không chấp nhất làm gì. Hôm nay là ngày cô xuất viện
- Nó: Cô ơi, hôm nay cô có thể về nhà rồi đó ^.^
- Cô: Ừm.- từ ngày cô nằm viện cô rất khó chịu với nó, luôn gạt bỏ những điều nó quan tâm lo lắng cho cô
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao/3456571/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.