Cô vừa về tới nhà thì thấy nó đứng trước cửa nhà mình thì rất bất ngờ xen lẫn vào đó là một cảm giác hạnh phúc.
- Cô: Em…em về hồi nào vậy??? ○.○
- Nó: Em qua lấy đồ của em, xin lỗi đã làm phiền cô thời gian qua
- Cô: Em nói gì lạ vậy??? Em định đi đâu???
- Nó: Em sẽ qua nhà bạn
- Cô: Là cô gái đó đúng không??? Là cô nữ sinh đứng với em trước cổng trường đúng không???
- Nó: Sao cô biết
Tới bước này thì cô không thể chịu được nữa. Cô ôm nó khóc nức nỡ
- Cô: Không cô không cho em đi. Cô xin lỗi nhóc. Tất cả là lỗi của cô. Nhóc đừng rời bỏ cô có được không???
Nó thấy cô khóc thì tim như đang bị bóp nát vậy. Cuối cùng nó cũng đầu hàng. Nó đã quá yêu người con gái này rồi.
- Nó: Cô đừng khóc. Cô khóc em đau lắm *vỗ nhẹ vào lưng cô*
- Cô: *ôm nó thật chặt, và càng khóc to hơn* Em đừng đi có được không…đừng bỏ rơi cô…cô nhớ em lắm em đừng đi
- Nó: Cô đừng…đừng khóc nữa. Ngoan đừng khóc nữa mà. Em sẽ không đi không đi đâu. Nín đi em cho cô chocolate *móc thanh chocolate ra đưa cho cô*.
Cô với lấy thanh chocolate nhưng vẫn không nín khóc mà càng khóc to hơn. Như cô đang muốn giải tỏa mọi sự nhớ nhưng ức chế những ngày qua. Nó thì luống cuống chẳng biết làm thế nào.
- Nó: Cô cứ khóc như vậy. Người ta tưởng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giao/3456557/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.